Chương 966: Bệnh nhân (2)

Nghĩ đến đây, Lumian liếc nhìn cửa sổ được khảm song sắt, nhìn thấy tăm tối thâm trầm trước đó đã biến mất, ánh trăng đỏ ửng lại xuyên thấu qua lớp cửa sổ thủy tinh không dày lắm, chiếu vào trong phòng bệnh.

Ngược lại với đó, bên cạnh bệnh viện tâm thần Delta vốn tất cả bình thường, bóng tối nồng đậm hơn không ít, hư không mơ hồ xuất hiện gấp khúc, giống như phong bế thành một hình cầu.

Sau khi ra tay giải quyết xong bệnh nhân nguy hiểm kia, quý cô Pháp sư không lại sử dụng năng lực khác, chính là để cho cả bệnh viện tâm thần và mặt cỏ xung quanh đều tiến vào trong trạng thái che giấu tương tự.

Như này giống như đang nói cho Lumian, vấn đề có thể tự mình giải quyết thì tự mình giải quyết, việc ta có thể giúp ngươi là không để cho động tĩnh của nơi đây thu hút người phi phàm chính phủ của Trier tới đây.

Lumian thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu từ việc tìm kiếm Loki, hắn cấp tốc sàng lọc một lần ở trong đầu các chuyện có liên quan đến Cá tháng tư.

Hắn dần dần có một suy đoán, thậm chí tạo thành một câu chuyện xưa hoàn chỉnh:

I Know Someone đã từng thật sự là bác sĩ, y tá hoặc là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Delta, có một ngày, hắn phát hiện ra một bệnh nhân kỳ quái, luôn đưa ra các vấn đề mang tính triết học.

Ở dưới dẫn đường của Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn, I Know Someone bắt đầu tiếp xúc với bệnh nhân kia, trong quá trình đó không thể tránh khỏi nhận thấy có một vài kẻ ban ơn tín ngưỡng một Tà Thần nào đó ẩn giấu xung quanh đối phương, vì thế, ở dưới sự hỗ trợ của Loki, hai người đuổi những kẻ có vấn đề này đi, giành được quyền kiểm soát đối với bệnh nhân kỳ quái, Loki còn nhân cơ hội thu được một con rối.

Sau khi Loki sống lại, I Know Someone nhận được nhắc nhở mượn dùng tín nhiệm của bệnh nhân kỳ quái đối với mình, kêu hắn cử hành nghi thức ma pháp, khẩn cầu với Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn, từ đó biến thành thế thân, biến thành một cạm bẫy biết di chuyển.

Về phần I Know Someone, chắc chắn cũng đã thay đổi bề ngoài, chẳng biết đi đâu.

Lumian ngoài ảo não ra, đột nhiên nghĩ tới một chuyện:

Jenna dựa vào may mắn gặp được thế thân của I Know Someone.

Nhưng nếu như chỉ gặp được thế thân, còn là thế thân đại biểu cho cạm bẫy, vậy tính là may mắn gì chứ?

Như này là xui xẻo mới đúng!

Trừ phi, theo thế thân này thật sự có thể tìm đến I Know Someone, hoặc là lúc đó người Jenna nhìn thấy không chỉ có thế thân, còn kèm theo cả I Know Someone, nhưng nàng không nhận ra hoặc trực tiếp nhìn thấy mà thôi!

Hai điều này đều nói lên, I Know Someone có khả năng lớn vẫn còn đang trong bệnh viện tâm thần này!

Không quan tâm cạm bẫy cuối cùng có phát huy tác dụng hay không, thật ra các kẻ truy bắt đều rất dễ dàng bỏ qua vấn đề của bản thân bệnh viện tâm thần, cảm thấy I Know Someone chắc chắn đã sớm rời khỏi nơi ẩn thân.

Ở dưới ngọn đèn mới là nơi tăm tối nhất dễ dàng bị lãng quên nhất.

Nghĩ đến đây, Lumian đột nhiên xoay người lại, kéo cánh cửa phòng nặng nề ra, vọt ra ngoài hành lang của bệnh viện tâm thần.

Trong tiếng rào rào, hắn trực tiếp đánh vỡ cửa sổ ở góc rẽ cầu thang, rơi xuống mặt cỏ được bao quanh bởi tòa nhà chính và hai tòa nhà phụ bên cạnh.

Cùng lúc đó, hắn sử dụng Khuôn mặt của Niese, biến mình thành bệnh nhân mới vừa rồi.

Ngay sau đó, Lumian ở trên mặt cỏ lớn tiếng hỏi trời sao:

“Tận cùng của thế giới ở đâu, dáng vẻ ban đầu của vũ trụ là như thế nào…”

“Người sáng tạo ra tất cả là vị thần linh nào, là ai sáng tạo ra thần…”

Giọng nói này quanh quẩn ở trong bệnh viện tâm thần, truyền vào trong mỗi một căn phòng.

Chỉ vài giây sau, bên tai của Lumian đã vang lên giọng nói của Franck:

“Bác sĩ phòng trực ban và y tá quầy làm việc ở tầng một với phòng bệnh đầu tiên ở tòa nhà phụ dựa vào phía Tây tầng ba đều có bất thường.”

Nghe được báo lại của đồng bạn, Lumian nở nụ cười.

Hai tay của hắn đột nhiên ấn vào trong hư không phía trước, khiến cho ngọn lửa màu đỏ đậm lập tức thiêu đốt lên.

Ngọn lửa này phừng cấp tốc lan tràn, chiếu ra các mạng nhện vô hình bao phủ cả tòa nhà.

Mạng nhện kia tầng tầng lớp lớp, mở rộng vào mỗi một căn phòng, theo dõi động tĩnh của tất cả nhân loại.

Hành động này đã tiêu tốn gần một nửa linh tính của Franck và rất nhiều thời gian để chuẩn bị cũng duy trì.

Ngọn lửa màu đỏ đậm hóa thành ba con rắn lớn thiêu đốt, theo mạng nhện chạy về phía bác sĩ phòng trực ban và y tá quầy làm việc ở tầng một, chạy lên trên phòng bệnh ở tầng ba kia.

Con rắn lửa hừng hực thiêu đốt đồng thời đập vào trong mắt bác sĩ trực ban, ba y tá trực đêm và bệnh nhân bừng tỉnh dậy, bọn họ đều lộ vẻ kinh sợ, động tác mỗi người khác nhau xoay người lại, vừa chạy ngược hướng ngọn lửa vừa cao giọng kêu lên:

“Cháy! Cháy rồi!”

“Cứu mạng! Cứu mạng với!”