Chương 961: May mắn (2)

Cứ một khoảng thời gian nàng lại sẽ đến thăm đối phương một lần, một là thanh toán chi phí, hai là để cho bác sĩ và y tá nhìn thấy, bệnh nhân này có người thân bạn bè chú ý đến, nếu như ai dám bắt nạt nàng, sẽ có người cho nàng chỗ dựa.

Jenna đi xuống xe ngựa công cộng, đội mũ rơm màu nâu, đi dọc theo đường phố tương đối náo nhiệt và phồn hoa tiến lên trước.

Mới đi được vài bước, nàng đã nhìn thấy một thằng bé chừng bảy tám tuổi đang cô đơn đứng ở ven đường.

Bé trai kia có khuôn mặt núng nính, mặc bộ vest thuộc về tiểu quý ông, mái tóc màu vàng nhạt được chải ngay ngắn chỉnh tề.

Chú ý tới ánh mắt của bé trai rất mê man, Jenna đi thế, hơi khom người xuống, có ý tốt hỏi:

“Ngươi bị lạc người nhà sao? Có cần ta dẫn ngươi đi đến cục cảnh sát không, hoặc là trực tiếp dẫn cảnh sát tới đây?”

Trên áo sơ mi màu trắng của bé trai có thắt một cái nơ màu thủy ngân, hắn thở dài nói:

“Không phải đi lạc, chỉ là một người phụ nữ thích uống rượu tìm ta giúp một việc, nhưng mà ta không biết nên giúp đỡ như thế nào, bên kia lại hình như hơi nguy hiểm, nên đành phải chờ đợi ở đây.”

Bên kia… Jenna liếc nhìn theo hướng tay bé trai chỉ, cảm thấy nơi hắn nói đến là khu đường kỷ niệm, khu chợ hoặc là khu vườn bách thảo.

“Tại sao ngươi phải chọn chờ ở đây để giúp đỡ chứ?” Jenna không hiểu được lối suy nghĩ của trẻ con.

Bé trái núng nính lại thở dài:

“Ta cũng không biết vì sao nữa, trực giác của ta kêu ta làm như vậy.”

Nói đến đây, hắn ngước đầu lên, nhìn Jenna, lộ ra vẻ mặt tội nghiệp:

“Ngươi có thể mời ta ăn một cái kem không? Thời tiết ở Trier thật sự quá nóng!”

“Vậy quý cô thích uống rượu nhờ ngươi giúp đỡ đâu?” Jenna vừa nghi ngờ lại cẩn thận hỏi.

Bé trai nhìn một vòng xung quanh, nói:

“Sau khi ta nói phải ở đây chờ, nàng đã tự mình đi tìm chỗ uống rượu rồi.”

Như vậy cũng quá không có trách nhiệm? Thằng bé đi lạc thì phải làm sao? Jenna không nhịn được nhíu mày.

Bé trai lại trông mong nói:

“Ngươi có thể mua kem ở trong quán cà phê này, như vậy ta vừa có thể được ăn kem, lại có thể ở bên trong đó chờ, không cần lo lắng bị đi lạc.”

Chính là gần đây Jenna đang dư dả tài chính, nàng do dự vài giây rồi nói:

“Muốn hương vị gì?”

“Vị vani!” Bé trai trả lời vừa nhanh vừa lớn tiếng.

Jenna lập tức tiêu tốn 1 pelkin, mua một ly kem vị vani ở trong quán cà phê bên cạnh cho bé trai.

Bé trai ngồi ở trên vị trí bên cạnh cửa sổ, vừa nhận lấy ly kem kia, vừa mặc cho vui sướng trong lòng biểu hiện ra ở trên mặt:

“Cảm ơn ngươi, ngươi sẽ nhận được may mắn!”

Jenna không để ý đến đối phương nói lời cảm ơn, sau khi nhìn thấy bé trai hết sức tập trung ăn kem, nàng bước nhanh rời khỏi nơi đây, tìm được hai nhân viên cảnh sát đang đi tuần tra, nói cho bọn họ biết ở bên trong quán cà phê phía trước kia có một đứa bé đi lạc.

Sau khi xác nhận hai nhân viên cảnh sát đi vào quán cà phê này, Jenna thở phào nhẹ nhõm, bước chân nhẹ nhàng tiếp tục đi tới trước.

Không bao lâu, nàng đã đi đến bệnh viện tâm thần Delta.

Bệnh viện này dựa lưng vào suối nước nóng, đằng sau tường vây là một tòa nhà ba tầng kèm một khu nhà phụ màu xanh xám, xung quanh tòa nhà là một bãi cỏ xanh tươi tắm mình trong ánh mặt trời màu vàng và rất nhiều thiết bị hỗ trợ di chuyển, hoàn cảnh vô cùng tốt.

Jenna thuận lợi gặp được người bạn kia của mình.

Cựu Cô gái khoa trương giống với các nữ bệnh nhân khác, để mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt trắng trong thuần khiết, đôi mắt bình thản, thoạt nhìn không khác gì người bình thường.

Khi Jenna trò chuyện với nàng, cũng thường xuyên sẽ xuất hiện ảo giác đối phương không sinh bệnh không nổi điên, nhưng Jenna cũng hiểu rất rõ, một khi nàng nhận lấy kích thích nào đó sẽ lập tức tiến vào trạng thái không kiềm chế được, vừa tự mình hại mình, cũng tổn thương đến người khác.

Hàn huyên gần nửa tiếng, Jenna rời khỏi phòng gặp mặt chỉ định, chuẩn bị rời đi.

Trên đường đi qua hành lang bên hông, nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên mặt cỏ xanh biếc, hai ba mươi bệnh nhân tâm thần hoặc thong thả tản bộ, một mình suy xét, hoặc dựa lưng vào cây cối, tắm nắng, hoặc tụ tập cùng nhau, thì thầm trò chuyện gì đó không biết.

Bọn họ cũng biểu hiện không khác gì người bình thường.

Jenna tùy tiện quét nhìn một vòng, chuẩn bị thu hồi tầm mắt.

Đúng lúc này, nàng nhìn thấy một bóng dáng mặc đồng phục bệnh viện sọc xanh trắng.

Bóng dáng kia cao hơn 1m75, tóc ngắn màu nâu được chải ngôi ba bảy, đôi mắt màu nâu vàng bị kính gọng vàng che hơn phân nửa, khuôn mặt gầy ốm rõ ràng, có không ít tàn nhang, lúc này hắn đang tắm nắng, đi qua đi lại ở trên mặt cỏ màu xanh lá, giống như đang ngẫm nghĩ vấn đề triết học nào đó.

Đồng tử của Jenna chợt trợn to.

Kẻ, kẻ này là I Know Someone!