Không bao lâu sau, Valentine và Imré xuất hiện.
Valentine không hề khách khí, hỏi thẳng:
“Ngươi có thu được tin tức gì về khí tức khủng bố tối hôm qua không?”
Jenna rất mờ mịt:
“Khí tức khủng bố gì?”
“Ngươi không cảm ứng được?” Imré có một phần huyết thống Nam đại lục nhíu mày hỏi: “Cũng không gặp ác mộng?”
Jenna lắc đầu:
“Tối hôm qua ta không ở khu chợ, ta về nhà thăm anh trai ta.”
“Như vậy à…” Imré cẩn thận quan sát nét mặt của Jenna, cho rằng nàng không nói dối.
Nàng thật sự không biết gì về khí tức khủng bố kia.
Hai Kẻ thanh lọc nói sơ qua chuyện đêm qua ở phố áo khoác trắng đã xuất hiện một luồng khí tức kinh khủng thô bạo, kêu Jenna lưu ý nhiều chút xem gần đây có ai biểu hiện tương đối khác thường không.
Jenna đồng ý, tò mò hỏi:
“Khí tức kia rất rõ ràng sao? Vì sao các ngươi ở nhà thờ cũng có thể cảm ứng được?”
“Chuyện này không thể miêu tả rõ ràng được, nếu như ngươi có cơ hội trải nghiệm sẽ biết.” Bản thân Imré đều không rõ ràng khí tức khủng bố kia rốt cuộc ảnh hưởng đến phạm vi lớn bao nhiêu.
Tạm biệt hai kẻ thanh lọc, trên đường quay trở về rạp hát Vieux Pigeonnier, Jenna đột nhiên nghĩ đến người khác thường tối hôm qua chẳng phải là Franck sao?
Thần bí nói là có nguy hiểm, kêu mình trở về nhà trốn một trận, kết quả đêm khuya lại chạy tới chen chúc trên một cái giường, nói là phố áo khoác trắng xảy ra chút chuyện, không thể trở về…
Khí tức khủng bố kia xuất hiện ở trên phố áo khoác trắng… Jenna có suy đoán gật đầu.
Lúc này, Franck uống xong cà phê, trở về phố áo khoác trắng đã quay lại bình thường.
Nàng vừa mở cánh cửa nhà trọ 601 ra, đã phát hiện tơ nhện vô hình mình giấu trong khe cửa lại rơi xuống.
Như vậy nói lên có người đi vào!
Một giây sau, nàng nhìn thấy có một người ngồi ở trên ghế bành của mình.
Đó là Gardner Martin ngũ quan thâm thúy, đôi mắt màu nâu đỏ, khí chất thân thiết, bên tóc mai có vài sợi tóc bạc.
“Sao ngươi lại đến đây vậy?” Franck hoảng hốt.
Nàng hết sức may mắn vì mình không cùng trở về đây với Lumian.
Gardner Martin như có đăm chiêu hỏi:
“Ngươi có quan điểm như thế nào về khí tức tối hôm qua?”
“Khí tức gì?” Franck tỏ vẻ mờ mịt.
Gardner Martin mặc bộ vest nhưng chưa thắt nơ nhìn vào khuôn mặt Franck, giải thích thêm:
“Một luồng khí tức khủng bố tản ra mùi máu tươi và rỉ sét.”
“Chuyện khi nào vậy?” Franck hồi tưởng lại, lắc đầu: “Tối hôm qua ta đi đến nhà Jenna làm khách, không ở khu chợ.”
Gardner Martin chậm rãi gật đầu, nở nụ cười:
“Khó trách ngươi không cảm ứng được.”
Trừ bỏ ta, Shire và quý cô Hella đối phó Loki ra, tối hôm qua còn đã xảy ra chuyện gì sao? Franck nghi ngờ đi tới bàn trà, cầm cái cốc của mình lên, ừng ực uống một ngụm nước rồi hỏi:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Gardner Martin đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn con phố áo khoác trắng ở bên dưới:
“Đêm khuya ngày hôm qua, trong tòa nhà số 6 trên con phố này đã toát ra một luồng khí tức khủng bố thô bạo, kéo dài gần mười giây.”
Số 6… số 6? Franck suýt nữa bị nước miếng của mình làm sặc.
Đây chẳng phải là chỗ an toàn mình thuê thông qua một thương nhân Ruen đã rời khỏi Trier sao?
Nơi đây chẳng phải là nơi chiến đấu với Loki vào tối hôm qua sao?
Chẳng lẽ là động tĩnh do quý cô Hella hoặc Loki làm ra sao?
Hoặc là, Shire?
Franck thừa dịp Gardner Martin không xoay người lại, nhanh chóng ổn định trạng thái.
Nàng cảm thấy bởi vì mình đã hôn mê, cho nên hình như bị bỏ lỡ không ít điểm mấu chốt.
…
Khách sạn Golden Rooster ở phố loạn.
Lumian luyện tập buổi sáng trở về vừa thay quần áo xong, đi lên sảnh chính tầng một, đã nhìn thấy Anthony Roseau gần đây đang tập trung vào việc điều tra người vợ góa và con cái của tướng Philip.
Bác sĩ tâm lý này liếc nhìn Lumian hỏi:
“Tối hôm qua khu chợ đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao có một đống người tìm ta mua tin tình báo tương ứng?”
Lumian nở nụ cười:
“Có thể vì có khí tức kỳ quái bạo phát bên phố áo khoác trắng kia.”
Bác sĩ tâm lý dáng vẻ người đàn ông trung niên Anthony Roseau này nhìn nụ cười của Lumian, như có đăm chiêu nói:
“Biểu hiện của ngươi nói với ta rằng chuyện này có mối quan hệ nhất định với ngươi.”
Vãi, như vậy cũng có thể nhìn ra được? Lumian cảm thấy vẻ mặt tươi cười và động tác tứ chi của mình đều rất bình thường, câu trả lời không xuất sắc lắm, nhưng cũng không có vấn đề gì cả mà.
Anthony Roseau nói thêm:
“Nụ cười và động tác của ngươi mới vừa rồi đều mang theo một chút đắc ý.”
“Phản ứng hiện giờ của ngươi lại nói với ta, chuyện này còn có mối quan hệ rất sâu với ngươi.”
Không cần Đọc tâm cũng có thể nhìn ra được sao? Lúc này Lumian mới phát hiện ra vẻ mặt và động tác bản thân cho rằng không có vấn đề gì nhưng chưa chắc không giấu giếm tin tức gì khi ở trong mắt Bác sĩ tâm lý.