Một giây sau, nó rơi xuống mặt đất, bởi vì Hella đã nâng tay phải lên, ấn lên trên trán mình, cánh cửa bằng đồng thau dị thường cổ xưa kia theo đó biến mất, tia sáng mờ ảo chiếu ra lùi vào trong khe nứt.
Hella lập tức nhìn về phía Loki còn trong ngủ say.
Thủ lĩnh của Cá tháng tư này có khuôn mặt bình thường, vô cùng tương đồng với những người ở phố áo khoác trắng, khiến cho người ta không thể nhận ra.
Hella đưa mắt nhìn hai giây, sau đó đôi mắt nhanh chóng mất đi tiêu cự.
Trong giấc mơ của Loki.
Hella mặc quần áo kiểu góa phụ đen xuất hiện ở đằng trước một lâu đài cổ xưa bao phủ trong màn sương mù màu xám nhạt.
Cánh cổng lâu đài mở rộng ra, tĩnh mịch đến giống như lối vào của một phần mộ.
Hella ngẩng đầu liếc nhìn tòa lâu đài cổ tối đen có rất nhiều đỉnh nhọn, hình dạng thon nhọn. Nàng đi vào cổng, thông qua khoảng sân không rõ ràng lắm, đi vào trong một sảnh lớn có treo một chiếc đèn treo hình dáng kỳ lạ nguồn sáng không rõ ràng.
Có rất nhiều khách mời đang đứng ở trong sảnh lớn, vẻ mặt của mỗi một vị khách đều hơi khô khan, thân thể lại không hề động cựa, giống như chính là bức tượng sáp.
Nơi bị mấy chục trên trăm bức tượng sáp bao bọc lấy là một cái bục màu xám có ba tầng thềm đá, ở chính giữa cái bục đá có để một chiếc ghế ngồi màu đỏ sậm kiểu dáng cổ xưa.
Lúc này, một người đàn ông chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đang ngồi ở trên ghế.
Đầu hắn đội mũ phớt bằng lụa, mặc áo đuôi tôm màu đen, đôi mắt màu xám đậm, tóc ngắn màu nâu, mũi hơi cao, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngậm ý cười không quá rõ ràng.
Người đàn ông này đặt tay lên tay vịn ở hai bên cạnh, thân thể thả lỏng nghiêng ra đằng sau, dựa lưng vào ghế tựa.
“Ngươi là ai?” Giọng nói của hắn vang vọng quanh quẩn ở bên trong tòa lâu đài cổ này, giống như đang chất vấn Hella.
Hella nhìn lướt qua đám người giống như các bức tượng sáp, dọc theo bậc thềm đi đến trước mặt người đàn ông kia.
Giọng nói của nàng lạnh như băng không hề phập phồng hỏi:
“Loki, ngươi không biết ta sao?”
Loki cười đến càng rõ ràng hơn:
“Hella, ngươi quả nhiên đã tìm đến…”
Hella dựa vào việc đối phương đang bị khóa ở trạng thái cảnh trong mơ, gọn gàng dứt khoát hỏi:
“Vì sao ngươi lại muốn mưu hại thành viên của hội nghiên cứu?”
Loki hơi ngửa đầu, ha ha cười nói:
“Giá trị duy nhất của những kẻ ngu xuẩn này là cung cấp thú vui cho bọn ta.”
“Có lẽ ngươi rất rõ ràng, tận thế còn có vài năm nữa sẽ tiến đến, bọn họ sớm hay muộn sẽ chết, không bằng hy sinh bản thân trước, làm trò giải trí cho bọn ta.”
Hella bỗng chốc trầm mặc, không khí xung quanh trở nên càng lạnh như băng, mặt đất được trải thành từ gạch đá và trên vách tường ở bốn phía mơ hồ có các bàn tay nhợt nhạt, hư thối định thò ra.
Qua vài giây, nàng mở miệng lần nữa:
“Vì sao ngươi lại muốn mưu hại Muggle?”
Loki ngừng cười to, nhìn Hella, nhếch miệng nói:
“Bởi vì…”
Vẻ mặt của hắn chợt thay đổi, còn Hella cảm ứng được một mối nguy hiểm nào đó đang tiến đến ở trong giấc mơ.
“Bởi vì, Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn…”
Giọng nói của Loki nhanh chóng trở nên xa xôi, cả cảnh trong mơ bắt đầu sụp xuống dưới điều khiển ý chí của Hella.
Tòa lâu đài cổ kia vỡ vụn thành mảnh nhỏ, biến mất ở trong bóng tối thuần túy lại hư ảo nào đó.
Trong thế giới hiện thực, ở trong một quặng mỏ không người nào đó dưới lòng đất Trier.
Hella mở mắt ra, có vô số sinh vật nhỏ bé còn sống đang ngọ nguậy ở dưới làn da tái nhợt.
Bóng dáng của nàng nhanh chóng biến mất, khi lại xuất hiện lần nữa, không còn hiện ra dị thường như mới vừa rồi nữa.
Còn thân thể của Loki đã tan thành một bãi máu thịt và các giòi bọ vặn vẹo đang bò ra bò vào trong bãi máu thịt đó.
Hella lẳng lặng nhìn xem, không phát hiện thấy đặc tính phi phàm tách ra.
…
Bên trong tòa lâu đài cổ tối đen được từng tầng sương mù màu xám nhạt bao phủ, một chiếc quan tài màu đỏ sậm được để ở trong một căn phòng u ám nào đó.
Một bàn tay nhợt nhạt đột nhiên thò ra từ trong quan tài, bám lấy mép tấm ván gỗ.
Bên trong một mỏ đá bỏ không không có bóng người nào đó ở dưới lòng đất Trier.
Hella vẫn luôn quan sát tất cả những giòi bọ trong suốt vặn vẹo này chết hết, cũng không phát hiện ra có đặc tính phi phàm tách ra.
Nàng nghiêng đầu nhìn Lumian và Franck đang ngủ say, sau khi xác nhận bọn họ đã thoát khỏi trạng thái kề bên mất khống chế dưới trấn an của đêm đen và cảnh trong mơ, hô hấp trở nên vững vàng, mới giải trừ năng lực ép buộc đi vào giấc ngủ.
Qua hai giây, Lumian đột nhiên mở mắt ra, nhảy dựng lên giống như một con báo.
Hắn lập tức chế tạo ra ba ngọn lửa màu đỏ đậm, chiếu sáng quặng mỏ nơi đây.
Khi hắn vừa cảnh giác lại mờ mịt liếc nhìn bốn phía, Franck với tinh thần bị thương càng nghiêm trọng mới xoa đầu, kinh hãi bò lên.