Franck cấp tốc thay đổi quần áo, dựa theo đạo cụ ngụy trang đã lấy được từ chỗ Rentas thành viên của hội Phúc Lạc, thay đổi ngoại hình của bản thân.
Nàng vừa hóa trang vừa mắng mẹ của vận mệnh:
“Đù má, không nên để Jenna rời đi trước! Nàng càng am hiểu cách sử dụng mấy thứ này hơn ta, trình độ trang điểm cũng càng cao.”
Đây là kiến thức cơ bản của một học nghề diễn viên.
Làm xong ngụy trang sơ qua, Franck khi thì tàng hình, khi lại ẩn mình ở trong bóng tối, vòng quanh khu chợ non nửa vòng.
Trong quá trình này, nàng không chỉ nỗ lực làm phản bói toán, còn sử dụng cả kỹ xảo phản theo dõi đã học được từ chỗ Lumian.
Cuối cùng, nàng trở về phố áo khoác trắng, vào trong tòa nhà có đánh số 6 kia.
Phòng an toàn nàng chuẩn bị cho mình là ở đây, có thể nhìn thấy chỗ ở ban đầu chếch đối diện của nàng.
Phù… Franck hoàn thành tất cả quy trình thở phào nhẹ nhõm, nằm lên trên chiếc ghế bành kiểu Ruen.
Cùng lúc đó, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Ta và Shire quen biết vẫn chưa đến ba tháng, sao cảm giác những chuyện đã trải qua còn nhiều hơn trong vòng một năm trước chứ…”
“Đù má, thằng cha này này tai tinh chuyển thế sao?”
…
Ở trong phòng an toàn chỗ phố áo khoác trắng, Lumian chỉ chờ mười lăm phút, đã nhìn thấy đầu lâu bằng bạc thuần kia đột ngột lóe lên ở trong bóng đêm, ngậm trong miệng một tờ giấy viết thư được gập đơn giản.
“Cảm ơn.” Lumian theo quán tính nói một câu, nhận lấy bức thư kia.
Nếu như Hella không đồng ý đối phó với thành viên của hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xù đang chỉ có tình nghi, vậy hắn chỉ có thể bỏ qua cho kế hoạch, nhanh chóng đi tìm Franck, mang theo nàng xuyên qua Linh giới dịch chuyển đến vùng ngoại ô như khu đồi núi, khu Éraste, sau đó lại lẻn quay về.
Hắn cảm thấy chỉ có như vậy mới có khả năng chân chính thoát được theo dõi hay nói cách khác là khóa chặt của Loki, về sau không thể lại hoạt động ở bên ngoài nữa, trừ phi đổi một khu vực.
Lumian mở bức thư ra, phát hiện thư hồi âm của Hella rất ngắn gọn:
“Được.”
Khóe miệng Lumian hơi nhếch lên, ngọn lửa đỏ đậm bùng lên trong tay, đốt bức thư hồi âm kia.
Ngay sau đó, hắn khôi phục lại trạng thái bình thường cho ngoài mặt bàn, và sử dụng Lie kẹp bên lỗ tai biến trở về dáng vẻ như ban đầu.
Lumian lập tức tắt đèn cacbua canxi, nằm dài ở trên giường, nhắm chặt mắt lại, giả bộ đi vào giấc ngủ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bóng đêm càng lúc càng sâu, xung quanh con phố áo khoác trắng dần dần trở nên yên tĩnh.
Ánh trăng màu đỏ ửng xuyên thấu qua rèm cửa sổ thật dày, mang đến một chút độ sáng cho căn phòng.
Không biết qua bao lâu, một bóng dáng nho nhỏ màu xám đen chui vào qua cái lỗ ở góc tường.
Đó là một con chuột thoạt nhìn bình thường.
Con chuột chậm rãi, không tiếng động bò đến bên bàn, bò lên trên mặt bàn đi tới đi lui trên đó, ngửi đông ngửi tây, giống như đang tuần tra lãnh địa của bản thân có phải bị người khác xâm phạm hay không.
Sau một lúc lâu, nó kết thúc hành động này, lùi vào trong khu vực bóng tối nơi ánh trăng ảm đạm không thể chiếu sáng lên được, xoay thân thể về phía giường ngủ.
Con chuột này dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn vào Lumian, lộ ra một cảm giác vô cùng nhân tính hóa.
Cứ như vậy, nó giống như đã biến thành bức tượng ở trong bóng đêm, không hề động cựa, vẫn duy trì trạng thái nhìn chăm chú vào Lumian.
Qua gần mười phút, trên hành lang bên ngoài nhà trọ truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, khó có thể phát hiện ra.
Cộp, cộp, cộp, tiếng bước chân kia càng lúc càng gần.
Đột nhiên, tiếng bước chân biến mất, giống như cho đến bây giờ đều chưa hề xuất hiện, hoặc là dừng lại tại chỗ, không tiến lên trước nữa.
Con chuột kia lập tức rời khỏi khu vực bóng tối nơi ánh trăng màu đỏ thẫm không thể trực tiếp soi sáng, trượt dọc theo chân bàn, quay trở về cái lỗ nó đã chui vào kia.
Nó nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, trong phòng càng trở nên yên tĩnh, chỉ mơ hồ nghe thấy được tiếng hít thở của nhân loại chậm rãi kéo dài.
Lumian vẫn luôn không mở mắt, trạng thái thân thể vô cùng thả lỏng, giống như đã ngủ thật sự.
…
Trong một gian nhà trọ ở số 6 phố áo khoác trắng.
Franck nằm ở trên ghế bành, thân thể đong đưa trước sau trên ghế.
Nàng phiền não nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào, có một kẻ địch quỷ dị đáng sợ như vậy ẩn nấp ở trong bóng tối, nguy hiểm nhìn trộm, là chuyện khiến cho người ta cho dù ngồi hay đứng thì đều khó lòng yên tâm và thả lỏng được.
“Phải mau chóng giải quyết, chỉ có đạo lý ngàn ngày làm trộm, đâu có ngàn ngày đề phòng trộm, một cái sơ sẩy là xong…”
“Nếu không, bỏ qua nhiệm vụ, đổi sang một nơi khác? Hoặc là, đã không làm thì thôi, nếu làm thì làm cho đến cùng, lấy nhiệm vụ có khả năng lớn sẽ thất bại làm cớ, trực tiếp xin quý cô xét xử hỗ trợ, lôi Loki ra, như vậy có thể được, nhưng ta sẽ gánh vác một khoản nợ đến trước khi trở thành Bán Thần đều khó có thể trả xong, cho dù có Shire chia sẻ có một nửa, cũng là gánh nặng vô cùng trầm trọng…”