Franck trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ biết rõ.
…
Quán cà phê ở trên tầng hai sàn nhảy Brise.
Lumian ngồi ở vị trí tốt nhất chỗ rời xa cửa sổ, nói với vệ sĩ của mình Sakota:
“Ngươi đi đến khách sạn Golden Rooster gọi một thương nhân phá sản tên là Fitz tới đây.”
Có một trung gian như vậy, Fitz càng giống như mượn dùng băng đảng Savoie mới đạt được mục đích, chứ không hề có bất cứ mối liên hệ tư nhân nào với Shire Dubois, nếu như Loki thật sự định lựa chọn người bị hại, chắc chắn sẽ lựa chọn thành viên của băng đảng Savoie chịu sự quản lý của Lumian.
Lumian vừa sờ túi đeo nặng nề đặt ở trên đùi, chờ đợi Fitz đến đây, vừa ngẫm nghĩ các vấn đề có liên quan đến Loki.
Ở dưới tình huống mất đi tung tích của thủ lĩnh tụ hội Cá tháng tư kia, hắn chỉ có thể tìm kiếm manh mối từ trong hiện tượng nào đó trong chuyện này.
Một chi tiết trong đó là lựa chọn đã được Lumian thiết lập trước khi hành động:
Nếu như thật sự đã câu ra được Loki, vậy vì sao lần trước có thể dựa vào kỹ xảo phản theo dõi để thoát khỏi thủ lĩnh của tụ hội Cá tháng tư này, còn lần này thì không được?
Sau khi Lumian rời khỏi sàn nhảy Hors de L’ordinaire đã cố ý làm một quy trình phản theo dõi trọn bộ giống với lần trước, cũng biến trở về dung mạo vốn có, thay đổi quần áo, cải trang túi đeo, đợi đến khi hắn một lần nữa xuyên qua phố cổ, hội họp với Franck, lại không làm phản theo dõi nữa, chính là vì thiết lập hàng mẫu đối lập, tìm ra chỗ khác biệt.
Bằng không, nếu như không thể thành công bắt được Loki quỷ dị khó giết, chẳng phải hắn câu cá toi công sao?
Dù sao cũng phải có một chút thu hoạch khác!
Cái này thuộc về cạm bẫy nhỏ ẩn giấu trong cạm bẫy lớn.
“Dựa theo logic bình thường, nếu như quy trình phản theo dõi lần trước có thể bỏ rơi Loki, vậy lần này có lẽ cũng không ngoại lệ, dù sao ta không chỉ chú ý đến người và động vật ở xung quanh, kể cả chim bay trên trời đều có tránh đi, cho dù thật sự có côn trùng trở thành con rối của Loki, cũng sẽ bị bỏ lại đằng sau vì không theo kịp tốc độ của ta…”
“Do đó, hoặc là Franck đã sớm bị để mắt đến, hoặc là khi ta làm xong phản theo dõi, một lần nữa xuyên qua phố cổ đã bị Loki nhận ra.”
“Franck đã làm phản bói toán, ở nơi có khoảng cách khá xa quán bar Seul và sàn nhảy Hors de L’ordinaire, thậm chí đều chưa hề tiến vào phố cổ, thủ đoạn quan sát nàng sử dụng đến còn không phải thuộc về thần bí học, chưa chắc rất nhanh đã bị bại lộ, trừ phi mới đầu Loki đã biết sẽ có một người như vậy quan sát…”
“Khả năng lớn nhất vẫn là ta đã bị phát hiện ra khi xuyên qua phố cổ, nhưng hắn nhận ra ta như thế nào chứ? Ta không chỉ biến trở về dáng vẻ như ban đầu, thay đổi bộ quần áo, còn để không bị hoài nghi, lựa chọn ngồi xe ngựa cho thuê đi qua, dựa theo cách nói của Anthony, như vậy có thể để cho người bên ngoài không nhận ra giày da ta chưa thay đổi, cũng có thể giấu đi tư thái và ngôn ngữ cơ thể theo quán tính của ta…”
“Thậm chí ta còn xịt một chút nước hoa, che giấu mùi ban đầu…”
“Trên thân ta rốt cuộc có đặc thù gì không thể sửa đổi khiến cho Loki có thể nhận ra ta trong thời gian ngắn?”
Lumian so sánh điểm khác biệt trước sau, dần dần có một ít suy đoán:
“Hoặc là bậc thầy múa rối hoặc là một con rối nào đó của hắn có thể trực tiếp nhận ra một người thông qua các phương diện linh hồn, ý thức, hoặc là Loki có thể phát hiện ra trên thân của ta có đặc thù không giống với người khác, thiên sứ của số mệnh, phong ấn của ngài Kẻ Khờ, hay là khí tức của Huyết hoàng đế?”
“Tuy rằng Lie cũng là vật phẩm thần kỳ thuộc về con đường thầy bói, nhưng nó và trình tự danh sách tương ứng của Loki không đến mức có lực tổng hợp rõ ràng, có thể cảm ứng trực quan được…”
Lumian càng nghĩ càng cảm thấy nguyên nhân là Loki có biện pháp nhìn thấu ngụy trang của mình, nhưng năng lực theo dõi có hạn, sẽ bị mục tiêu đề phòng người xa lạ, động vật, chim bay và côn trùng, nhưng không thể trực tiếp bói toán bỏ rơi lại đằng sau.
Cho dù Loki dựa vào biện pháp gì để nhìn thấu ngụy trang, đây đều là một lý do có thể giải thích nhất khi so sánh tình huống trước sau.
Căn cứ vào lý do này, Lumian có suy nghĩ mới.
Hắn nhìn bầu trời đêm đã chìm trong bóng tối, khóe miệng nhếch lên nhẹ đến không thể nhận ra.
Lại qua mười lăm phút nữa, thương nhân phá sản Fitz được Sakota dẫn đến trong quán cà phê.
Lumian ý bảo Sakota tạm thời rời khỏi đây, sau đó hỏi Fitz:
“Tiền đã cầm về, ngươi cảm thấy ngươi có thể được chia bao nhiêu?”
Hắn vừa nói vừa đổ tiền giấy, vàng và vật phẩm trang sức lên trên bàn, quét nhìn vài lần nói:
“Tổng cộng đại khái có 130000 pelkin.”