Chương 915: Mạnh mẽ xông tới

Timmons thoát khỏi trạng thái uể oải, đưa tay nâng trán, cười nói:

“Trong két sắt có tiền mặt và vật phẩm trang sức, ngươi tự lấy đi, mật mã là 010103.”

“Ta cho rằng ngươi sẽ chống trả phần nào.” Lumian thất vọng thở dài.

Timmons nhìn khẩu súng lục trong tay hắn nói:

“Ta chỉ là một kẻ lừa đảo, không phải là thần giữ của, tiền không còn có thể lừa được nữa, nếu như người đã chết chẳng có cái gì nữa cả.”

“Hơn nữa hiện giờ ta đã mất đi thứ quan trọng nhất, so sánh với nó, 110000 pelkin không là gì cả.”

Cái gì gọi là tiền không còn có thể lừa được nữa? Không định làm giàu hợp pháp sao? Lumian cong miệng lên, nghiêng người đi đến két sắt cơ khí đặt ở trong phòng làm việc.

Ba, hai, một… hắn vừa đi đến gần két sắt, vừa đếm ngược thời gian, chờ đợi Timmons tấn công mình từ đằng sau lưng.

Nhưng mà ông chủ của sàn nhảy Hors de L’ordinaire này không hề làm gì cả, thậm chí còn chưa cao giọng kêu cứu, ý đồ báo công an.

Lumian ngồi xổm trước két sắt máy móc màu sắt xám, sử dụng mật mã Timmons cho, lần lượt vặn nút xoay, nghe được tiếng răng rắc.

Hắn chăm chú nhìn vào đống tiền mặt và vàng thỏi rõ ràng vượt quá 100000 pelkin, mở túi đeo ra, hốt toàn bộ chúng nó vào.

Làm xong chuyện này, Lumian nâng súng lục lên, đoàng bắn nát cửa sổ của phòng làm việc này, trèo lên đó.

Khóe miệng của Timmons một lần nữa nhếch lên, lại mang theo ý cười nghiền ngẫm giống với tất cả mọi người ở nơi đây.

Đúng lúc này, Lumian đột nhiên quay người lại, bóp cò súng về phía hắn.

Đoàng!

Một viên đạn vàng óng sượt qua mái tóc của Timmons bắn lên trên ngăn tủ ở bên cạnh, chui vào đó.

Thân thể Timmons đang đeo tấm kính một mắt đột nhiên co rụt lại, nụ cười không còn tồn tại nữa, ánh mắt nghi ngờ.

Hắn thậm chí ngửi thấy trên đỉnh đầu truyền ra mùi tóc cháy sém.

Lumian nở nụ cười, vẫy tay hỏi:

“Bất ngờ không?”

Hỏi xong, hắn nhảy xuống cửa sổ, rơi vào trong con hẻm ở đằng sau sàn nhảy Hors de L’ordinaire kia.

Vẻ mặt của Timmons dần thu liễm, vừa nghi ngờ lại mờ mịt.

Bên trong sàn nhảy Hors de L’ordinaire, mặc dù những người đeo tấm kính một mắt bên mắt phải, mặc âu phục kiểu cộc ở trên người đều đang làm những việc khác nhau của riêng mình, nhưng đều tha thiết chờ mong kẻ mới vừa xông vào kia đeo tấm kính một mắt đi xuống lầu, chính thức gia nhập vào đại gia đình này.

Nhưng trong tiếng súng vang lên ngắt quãng, bọn họ vẫn luôn không đợi được hình ảnh mình hy vọng nhìn thấy.

Vị trí phố cổ tới gần quảng trường Purgatoire có một gác chuông thuộc về nhà thờ Mặt Trời Vĩnh Hằng, bên cạnh gác chuông là một kiến trúc kiểu mới cao chừng mười tầng.

Franck ăn diện kiểu nữ lính đánh thuê bình thường, cầm một chiếc kính viễn vọng một mắt kiểu điều chỉnh được độ dài, đứng ở bên cạnh sân thượng, nhìn quán bar Seul ở nơi xa kia.

Trong tiếng súng mơ hồ truyền đến, bartender Leah mặc áo sơ mi trắng, thắt nơ đen phối với váy sẫm màu dài quá gối xuất hiện ở cửa, nhìn sàn nhảy Hors de L’ordinaire ở chếch đối diện.

Không bao lâu, Franck phát hiện có một con chuột màu xám bò ra từ bên chân Leah, đi ngang qua đường phố, biến mất ở bên cạnh tường kiến trúc cổ đại kia.

Lại qua hai ba phút nữa, một nam một nữ rời khỏi quán bar Seul, cố tình xông qua ngăn cản của thủ vệ, vào sàn nhảy Hors de L’ordinaire.

Franck sử dụng kính viễn vọng một mắt cẩn thận quan sát hai người này, phát hiện vẻ mặt khi bọn họ trao đổi với thủ vệ thì còn sinh động, tứ chi linh hoạt, không hề có bất cứ dị thường nào, nhưng sau khi vượt qua đường phố và lướt qua thủ vệ, vẻ mặt đều tương đối khô khan, cử động tác lộ ra vài phần cứng ngắc.

“Con rối?” Franck suy đoán.

Về phần bậc thầy múa rối chế tạo và điều khiển con rối ở đâu, nàng hoàn toàn chưa nhìn ra, chỉ có thể phán đoán sơ qua phạm vi có hiệu quả của năng lực này có mấy chục mét, thậm chí nhiều hơn.

Cùng lúc đó, nàng không nhịn được châm chọc vài câu:

“Khi có người nhìn xem thì là người thật, khi không có người nhìn xem thì lười duy trì nét mặt và chi tiết nhân vật luôn sao? Như vậy cũng quá không chuyên nghiệp?”

“Hoặc là, đặc biệt vì để hù dọa người rình coi ở xung quanh, cùng với dân thành phố vừa vặn đi ngang quang, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn vào?”

Franck nhẫn nại chờ đợi, vẫn luôn chờ cho đến khi Lumian biến trở về nguyên dạng, thay đổi quần áo, làm xong phản theo dõi đi đến nơi đây hội họp với nàng, nàng đều chưa phát hiện ra bóng dáng của bất cứ bậc thầy múa rối nào.

Đi tới đi lui, trừ bỏ Leah ra, đều là con rối!

“Như vậy cũng quá, quá cẩn thận và chú ý đấy nhỉ? Ta không phát hiện ra cái gì cả, chỉ có thể xác nhận thật sự có bậc thầy múa rối ở trong này, rất có khả năng không chỉ là một người.” Franck oán giận với Lumian.

Lumian chỉ nghe nàng miêu tả thôi đã có cảm giác đầu trướng đau giống như khi đối mặt với Amon.