Chương 907: Tiếng chuông

Bắt đầu từ thời điểm đó, hắn vẫn luôn suy xét nguồn gốc của cảnh trong mơ chân thật này, nhưng vẫn luôn không tìm được đáp án, dù sao có rất nhiều khả năng, hiện giờ mượn dùng miêu tả sâu hơn của Franck về con đường bóng tối và trải nghiệm sau buổi tụ hội, hắn đột nhiên có linh cảm:

Con đường bóng tối không chỉ sẽ khiến cho người ta gặp ác mộng, là hiện thân của ác mộng, lại còn có thể chế tạo ra cảnh trong mơ chân thật!

Có phải là quý cô Hella phát hiện ra Aurora đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khi vội vàng đuổi tới thôn Cordu đã chậm hơn một bước, chỉ có thể lợi dụng sức mạnh của vật phong ấn, để cho ta tiến vào cảnh trong mơ chân thật, mượn nó để trấn an tâm linh và tinh thần của ta đấy chứ?

Không, nàng không cần phải giấu giếm ta chuyện này, giả bộ như không biết gì, chuyện này có gì cần phải cố ý giấu giếm chứ?

Hơn nữa, nếu như là việc nàng làm ra, không có sức mạnh ngủ say rõ ràng tiết ra ngoài hoặc là còn sót lại…

Chẳng lẽ do sử dụng đoạn chú văn có dính dáng đến sức mạnh bí ẩn để tham gia tụ hội trong khoảng thời gian dài, khiến cho Aurora hoặc ít hoặc nhiều bị vật phong ấn kia ô nhiễm hoặc là đánh dấu, đợi đến khi thân thể của nàng vỡ vụn, vật phong ấn kia cảm ứng được biến hóa nhất định, theo bản năng đưa cho phản hồi nhất định, tuy rằng như vậy không thể cứu được Aurora, nhưng lại mang đến cho ta một cảnh trong mơ chân thật sao?

Ừm, mấy người Leah và Valentine bị ép buộc đi vào trong giấc ngủ ở ngọn núi màu máu, cũng chính là khu xung quanh nơi hiến tế, như vậy là ở ngay bên cạnh người khổng lồ ba đầu sáu tay, như vậy ăn khớp với suy đoán mới vừa rồi của ta, ngọn nguồn sức mạnh của cảnh trong mơ có mối liên quan chặt chẽ với Aurora…

Franck thấy Lumian hồi lâu không nói tiếng nào, giống như đang nghiêm túc suy xét, chưa lập tức cắt ngang hắn, mà đợi đến khi ánh mắt của hắn có biến hóa, thoát ra khỏi thế giới của riêng mình mới mở miệng hỏi:

“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”

“Ngươi có còn nhớ rõ tai họa của thôn Cordu ta đã từng nói không? Ở xung quanh ngọn núi màu máu do nơi hiến tế biến thành có một khu vực bị đêm đen thống trị, có thể khiến cho mỗi một người tiến vào đó không thể chống cự lại ngủ thiếp đi, làm một cảnh trong mơ chân thật không.” Lumian giải thích đơn giản.

Franck càng nghe càng kinh ngạc và sợ hãi:

“Chẳng lẽ, chẳng lẽ quý cô Hella cũng có vấn đề sao?”

“Ta cảm thấy không phải.” Lumian lắc đầu, chọn trọng điểm trong suy đoán của mình nói ra.

Franck thở phào nhẹ nhõm không hề che giấu:

“Như vậy thật sự càng phù hợp với tình huống ở hiện trường.”

“Ừm, ngươi không chú ý đến sao? Bộ phận đằng trước của chú văn chính là tôn danh kiểu ba đoạn tiêu chuẩn, như vậy chứng minh vật phong ấn kia hoặc là đặc tính có sức sống hoặc là sinh vật đã từng còn sống, đối với thứ như vậy, theo bản năng gây ảnh hưởng đến người khẩn cầu nó, làm ra phản ứng nhất định là rất bình thường.”

Lumian cẩn thận ngẫm nghĩ, phát hiện đúng là như thế.

Hai người trao đổi một phen, giao hẹn để cho Lumian tranh thủ thời gian đi đến quán bar Seul nhìn xem.

Trở lại khách sạn Golden Rooster, Lumian kéo rèm cửa sổ lên, ngồi vào trước bàn, dưới tia sáng của đèn cacbua canxi, bắt đầu viết thư cho quý cô pháp sư.

Trọng điểm trong bức thư là biểu hiện và câu trả lời của u ảnh khôi giáp, nhân tiện hỏi thăm tình huống về Thần Mặt Trời Viễn cổ cùng với mối quan hệ giữa vị thần linh cổ xưa này và hội Cực Quang.

Cân nhắc đến đã đêm khuya, Lumian đợi đến khi tự nhiên tỉnh ngủ, dùng bữa sáng xong mới ký gửi bức thư này đi.

Giữa trưa, quý cô pháp sư cuối cùng gửi thư trả lời, khiến cho Lumian cố tình quay trở về phòng 207 khách sạn Golden Rooster không có một chuyến tay không.

“Câu trả lời của u ảnh khôi giáp và trạng thái của nó khiến cho bọn ta có hiểu biết sâu hơn một bước nữa đối với tình huống của (–).”

Mới chỉ đọc xong câu đầu tiên, Lumian đã sững sờ ở đó.

Tầm mắt của hắn rơi lên trên bộ phận để trống trong câu kia, không hiểu rõ đây là quý cô pháp sư cố ý đùa giỡn hay là bản thân bức thư đã gặp phải vặn vẹo của một sức mạnh nào đó.

Kết hợp với hiểu biết của bản thân về pháp sư, Lumian bước đầu phỏng đoán là sau khi quý cô này rất trơn tru viết hoàn chỉnh một câu xong thì phát hiện ra tin tức này tạm thời không thể để cho mình biết được, mà nàng vừa lười bôi đen lại phản bói toán, hoặc thay tờ giấy viết lại một lần nữa, vì thế trực tiếp dùng sức mạnh nào đó xóa từ ngữ đó đi.

Chuyện này có gì không thể để cho ta biết rõ chứ, không phải chỉ là một thế giới khác thôi sao? Lumian lẩm bẩm đọc tiếp câu sau đó:

“Đây là thu hoạch không tệ, nhưng tạm thời còn chưa phát huy ra công dụng, tuy rằng ngài người đàn ông treo cổ sẽ rất vui vẻ là được.”