Lumian ngẫm lại miêu tả sơ sài của Franck và Hella về trạng thái khi tụ hội của Aurora, căn cứ vào phỏng đoán của mình, bước chân dần dần trở nên nhẹ nhàng.
Hắn cảm thấy xét từ điểm các thành viên của hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xù đều có lai lịch chung, đặc thù này, cho dù chị gái định đề phòng người khác ở trên tụ hội, cũng sẽ có thái độ thả lỏng cả thể xác và tâm thần giống như khi ở chung với mình, thậm chí càng rõ ràng hơn.
Đây là trạng thái không có bí mật nặng trĩu.
Lại có không ít bóng dáng đến đây, bọn họ nhanh chóng hiện ra ở trong không khí, giống như bức tranh sơn dầu được sao chép thành công.
Trong các thành viên của hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xù này, có người mặc áo giáp toàn thân màu sắt xám kiểu dáng cổ điển, có người bôi thuốc màu nhiều màu đỏ vàng trắng, nhập vai thằng hề, có người trang điểm khoa trương, vốn không nhìn ra được dung mạo vốn có, giống như phù thủy ác độc ở trong truyền thuyết dân gian nào đó, có người đội mũ giáp quái vật được điêu khắc ra từ bí đỏ màu cam, có người dựa vào khăn trùm đầu giống như tự chế biến thành ma cà rồng với sắc mặt tái nhợt, môi đỏ tươi, có người mặc quần áo hình ngựa, bao bọc lấy toàn thân mình…
Cách ăn diện này càng khoa trương hơn, càng có sức tưởng tượng hơn cả vũ hội hóa trang ở trên báo và tạp chí.
Bên khóe miệng Lumian mang theo ý cười rất nhẹ, đi xuyên qua các thành viên hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xù này, thường xuyên dùng cái gật đầu để đáp lại những người chào hỏi mình.
Cuối cùng, hắn đã đi tới trong góc chỗ tiểu tổ Học viện kia.
Ánh mắt của Lumian tự nhiên quét qua một vòng, nhìn thấy danh hiệu được dán trên người họ:
Pettigrew, Professor, Griffin, Eagle, Bear, Headmaster, Periodic Table, Isotope…
Pettigrew là một người đàn ông chỉ cao chừng 1m6, trên đầu hắn có đội mặt nạ bằng da biểu diễn được tô điểm bằng các sợi tóc vàng lộn xộn bù xù, tay phải đeo bao tay màu bạc, phô trương bao bọc lấy, trên thân là một chiếc áo jacket màu nâu để mở, bên trong phối với áo sơ mi sẫm màu.
Nhìn thấy Lumian đi đến, Pettigrew này nghênh đón, vừa mừng vừa sợ nói:
“Muggle, cuối cùng ngươi lại xuất hiện.”
Lumian dùng giọng nói của Aurora đáp lại:
“Trước kia xảy ra chút chuyện, nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”
“Hiện giờ không có việc gì nữa chứ?” Pettigrew thân thiết hỏi.
“Còn tốt.” Lumian không xác định được đối phương có bao nhiêu giao tình với Aurora, không dùng phương thức đùa cợt để trả lời.
Hắn ngược lại đưa mắt nhìn cô gái đang ngồi ở trên bậc thềm đá.
Cô gái kia đeo mặt nạ màu đen có tạo hình bươm bướm, mặc áo sơ mi có thắt nơ và áo khoác sẫm màu thật dài, trước ngực đeo bảng tên làm bằng giấy rõ ràng được đánh từ máy đánh chữ:
“Professor.”
“Phó Professor chưa tới sao?” Lumian cười hỏi.
Phó Professor là một người đàn ông, mấy năm trước bởi vì danh hiệu tương tự nhau, nên đã hẹn gặp mặt trong hiện thực với Professor, thành vợ chồng.
Bọn họ đều là phù thủy, thích nghiên cứu đủ loại pháp thuật, thuật làm cỏ trong bút ký phù thủy của Aurora đến từ chính Phó Professor này.
Màu môi của Professor hơi nhạt, khuôn mặt gầy gò, có đôi mắt màu nâu xinh đẹp, nàng đáp lại đơn giản:
“Hắn có chút chuyện trong hiện thực, cần phải chiêu đãi khách, không tranh thủ thời gian được, dù sao ta tham gia chẳng khác nào hắn tham gia cả, đều giống nhau thôi.”
“Muggle, ngươi có chuyện gì sao?”
Lumian cười nhẹ nói:
“Ta muốn cảm ơn thuật làm cỏ của hắn.”
“Chuyện này có gì phải cảm ơn chứ? Chẳng lẽ trong nhà ngươi gặp phải xâm nhập của rất nhiều cỏ dại sao?” Pettigrew ở bên cạnh tò mò hỏi.
Lumian bắt chước chi tiết vẻ mặt của Aurora khi nhớ lại chuyện cũ, đôi mắt màu lam nhạt hơi chuyển động nói:
“Khoảng thời gian trước ta gặp một loại thực vật nghe nói đến từ vực sâu, nó không chỉ phát triển rất nhanh, sức sống tràn đầy, còn có thể phát ra khí gây mê, sẽ ăn thịt người giống như hoa ăn thịt người vậy, mỗi lần xuất hiện đều có vài trăm cả ngàn, thuật làm cỏ lại có thể khiến cho chúng nó héo rũ toàn bộ, tuy rằng không đến mức trực tiếp bị chết, nhưng cũng sẽ mất đi sức sống trong khoảng thời gian nhất định.”
“Thuật làm cỏ còn có thể đối phó được với thực vật siêu phàm?” Professor đều hơi kinh ngạc.
Lumian nhẹ nhàng gật đầu:
“Nhưng phải là thực vật thân cỏ hoặc dây mây.”
Đây là tâm đắc khi sử dụng được Aurora tăng thêm ở trên bút ký phù thủy.
Nhận ra được, nàng đã từng dùng ma hoa vực sâu của linh mục giáo xứ để thí nghiệm, hơn nữa vẫn còn rất có tinh thần học thuật ghi chép lại khi ở trạng thái rõ ràng không đúng.
“Đây là một phát hiện thú vị.” Professor kéo Lumian, thảo luận đủ loại chi tiết về thuật làm cỏ.
Còn may, Lumian đã từng nghiên cứu sâu sắc về loại phép thuật này, hơn nữa còn từng hỏi Franck và quý cô Hella, tuy rằng hắn không chân chính sử dụng, nhưng nếu như chỉ đơn thuần trao đổi các vấn đề có liên quan, còn không hề lộ ra thiếu hiểu biết.