Iraeta hoàn toàn không thèm để ý, cất kỹ tiền giấy, tán gẫu về cái nhìn thẩm mỹ của mình.
Đợi đến khi xe ngựa hoạt động, Lumian mở miệng hỏi:
“Ngươi đi đến khu nào?”
“Đưa ta đến tu viện Thánh Tâm là được.” Iraeta tươi cười đầy mặt nói: “Ta đi vào trong đó tìm một người bạn, nhà thơ nhận được tài trợ luôn phải tìm bạn bè để nhậu nhẹt một trận.”
Tu viện Thánh Tâm à… Lumian nhẹ nhàng gật đầu, lớn giọng nói với người đánh xe.
Không bao lâu sau, xe ngựa đã đi đến tu viện xinh đẹp giống như bức tranh sơn dầu kia, cho dù ở trong màn đêm tăm tối, màu vàng ở trên những vách tường bên ngoài kia cũng ánh lên ánh trăng màu đỏ ửng, có vẻ mộng ảo lạ thường.
Sau khi nhìn theo Iraeta đi vào trong tu viện, Lumian kêu người đánh xe quay trở về phố nước suối trên khu đường kỷ niệm.
Trong tiếng vó ngựa cộp cộp cộp, từng mảnh rừng cây, từng bãi ruộng tốt bị lùi lại đằng sau.
Đột nhiên, giọng nói to lớn vang vọng của Termiporus quanh quẩn ở bên trong lỗ tai Lumian:
“Có một sinh vật nguy hiểm đang theo dõi ngươi, bắt đầu từ lâu đài Thiên Nga Đỏ.”
“Nó tràn ngập thù địch, sắp phát động tấn công.”
Sinh vật nguy hiểm… Lumian híp mắt lại, bình tĩnh mở cửa thùng xe ra, thoải mái nhảy xuống.
Hắn dùng giọng nói uy nghiêm giống như lúc trước khi nhập vai hoàng đế còn sót lại để nói với người đánh xe:
“Ngươi đi đến trấn nhỏ đằng trước kia đợi ta.”
Người đánh xe do dự hai giây, cuối cùng vẫn lựa chọn nghe theo mệnh lệnh.
Lumian vừa đưa mắt nhìn theo hắn và xe ngựa rời đi, vừa không chút hoang mang lấy găng tay Tra Tấn có màu sắt đen từ trong cặp công văn xách theo trong tay ra, bình tĩnh đeo nó vào.
Rừng cây ở gần đó đột nhiên trở nên càng tăm tối hơn, dòng sông nhỏ chảy qua nơi đây giống như nhiễm lên một màu đỏ như máu.
Có một bóng dáng thong thả bò ra từ bên trong dòng sông nhiễm lên màu máu kia.
Không biết vì sao, Lumian giống như đã gặp phải kinh sợ, suy nghĩ trở nên chậm chạp, lại không lập tức phát động công kích, trơ mắt nhìn bóng dáng kia bò đến bên bờ sông.
Đó là một người đàn ông xa lạ, khuôn mặt cứng ngắc lại tối tăm, quần áo trên thân bị ngâm nước đến xuất hiện dấu hiệu mềm nhũn, khiến cho Lumian trước tiên phát hiện ra đó là máu thịt dung hợp ra.
Đây là một bức tượng sáp, một bức tượng sáp sống lại!
Trên thân tượng sáp đang tràn ra các giọt máu màu đỏ tươi, chúng nó trộn lẫn với nước sông đang nhỏ xuống, không ngừng đập lên trên cỏ dại ở bên bờ.
Trong tiếng tí tách, đôi mắt màu lam nhạt của tượng sáp chuyển động rất nhẹ ở trong hốc mắt màu trắng, mơ hồ chiếu ra bóng dáng của Lumian.
Chỉ bị nó nhìn thoáng qua như vậy, trong đầu Lumian đã trở nên trống rỗng, giống như từ chối đối diện với nó, cũng gặp phải áp chế mãnh liệt, cả thể xác và tinh thần đều không dám chống trả.
Trong giây lát, trực giác nguy hiểm vốn đến từ bản năng cầu sinh bùng lên trong lòng Lumian, càng ngày càng rõ ràng.
Cuối cùng, chúng nó triệt để bùng nổ, chèn ép cảm xúc và trạng thái khác.
Tầm mắt của Lumian thoáng chốc khôi phục.
Giờ phút này, ở trong mắt hắn, khoảng cách giữa gương mặt tượng sáp cứng ngắc với đôi mắt khô khan tăm tối kia và bản thân đã chưa đến một mét, bàn tay tái nhợt đang không ngừng nhỏ máu xòe năm ngón tay ra, chuẩn bị giống như lưỡi dao sắc bén, đột nhiên đâm lại.
Lumian đã không kịp làm ra phản ứng gì khác, chỉ có thể theo bản năng giơ tay phải lên, chắn ở trước mặt.
Trong tiếng rầm, ngón tay tái nhợt sắc bén hơn cả dao găm kia bị găng tay Tra Tấn mang gai ngắn có màu sắt đen chặn lại.
Chỗ không có găng tay che chắn, ngón tay của tượng sáp xuyên qua cạnh lòng bàn tay của Lumian, để lại một vết thương rõ ràng ở trên mặt hắn.
Nếu như không phải hắn kịp thời tránh thoát được loại kinh sợ này, một kích vừa rồi có thể đâm phá xương sọ của hắn, xuyên vào trong đầu óc hắn.
Đau đớn quen thuộc khiến cho Lumian càng thêm tỉnh táo, tay trái siết chặt lại, mang theo ngọn lửa màu đỏ đậm đã dấy lên, dùng dấu quyền toàn lực đấm vào bên gò má của bức tượng sáp kia.
Cùng lúc đó, hắn nở nụ cười, siết nắm tay phải lại, dựa vào ngăn trở của máu thịt làm trì trệ thu về của tay phải tượng sáp, trong ngắn ngủi giữ chân không cho nó né tránh.
Rầm!
Găng tay Tra Tấn đánh đầu của tượng sáp đến cong vẹo, gai ngắn màu sắt đen ở bên ngoài hôn lên trên mặt cứng rắn của nó, tạo ra các vết cắt khoa trương từ sâu đến nông.
Tượng sáp lại giống như người thật chảy máu đỏ tươi xuống, nhưng miệng vết thương chỗ trúng đòn lại không có cảm xúc của thịt, chỉ có từng tầng sáp xếp chồng và mềm đi như bị ngọn lửa hòa tan.
Ngay sau đó, đôi mắt màu lam nhạt của tượng sáp lồi ra các mao mạch màu máu, từ trong ra ngoài toát ra dục vọng khát máu mãnh liệt.