Chương 883: Tiễn bước

Bắt đầu từ khi dâng thỏi vàng lên, hắn vẫn đang quan sát mỗi một hành động và thay đổi vẻ mặt rất nhỏ của ‘hoàng đế’ này, muốn biết rõ vì sao đối phương là người ăn trúng phần King’s Pie có đồng vàng chứ không phải mình.

Lumian chịu đựng một chút điên cuồng tràn ngập ở trong cơ thể mình, nhìn sang họa sĩ Mullen, nói:

“Dùng mông của ngươi vẽ một bức tranh.”

Là đại vương đùa dai của thôn Cordu, trong kho vũ khí của hắn có rất nhiều lựa chọn, đủ để bố trí cho mỗi một người chơi tham dự ở đây một nhiệm vụ khiến cho bọn họ khó có thể quên được.

Nhưng đó không phải là vấn đề Lumian chú ý nhất quan tâm nhất, tinh thần máu tanh đang lượn vòng ở trên không trung khu vực sofa kia mới khiến cho hắn vô cùng lo lắng.

Sự vật kỳ dị, đáng sợ này không hề vì không thể xâm nhập được vào thân thể của Lumian nên rời đi, nó vẫn lang thang ở giữa không trung như trước, không hề thấy yếu bớt chút nào, thậm chí còn tản mát ra ngoài táo bạo, khát máu và giận dữ.

Lumian hoài nghi tiếng hét thảm mới vừa rồi kia có mối liên hệ nhất định với tinh thần điên cuồng đang lượn vòng không chịu rời đi này.

Họa sĩ Mullen với diện mạo anh tuấn nhưng tái nhợt mỏi mệt lần đầu tiên nghe nói đến chuyện dùng mông vẽ tranh, hắn hơi ngẩn người ra, không biết nên làm như thế nào.

Mấy người nhà văn Anori ở dưới ảnh hưởng của ý tưởng bản thân đã nhận lấy nhiệm vụ, không thể để cho những người khác trốn đi được, không chỉ hưng phấn ồn ào lên, kêu tôi tớ xung quanh lấy thuốc màu và giấy vẽ đến đây, lại còn chủ động ‘giúp đỡ’ Mullen cởi thắt lưng ra.

Mullen không trốn tránh được, đành phải tô thuốc màu lên trên mông, liên tục ấn vài cái lên trên giấy vẽ, miễn cưỡng xem như hoàn thành một tác phẩm giống với đứa bé vẽ nguệch ngoạc.

Nhìn thấy một màn này, nhà văn Anori đột nhiên sinh ra linh cảm:

“Chúng ta bồi nó lại, ký gửi cho những nhà bình luận nghệ thuật được không? Nhìn xem bọn họ sẽ đưa ra đánh giá như thế nào về tác phẩm này.”

“Ký tên trên bức tranh này là hoàng đế, tiêu đề, ừm, Mullen, ngươi có ý tưởng gì không?”

Mullen tránh mọi người, lau mông, ngẫm nghĩ nói:

“Gọi là quán cà phê.”

“Tên này có ý nghĩa gì?” Tổng biên tập của tờ báo “Người Trier nhỏ bé” Connell tò mò hỏi.

“Không có ý nghĩa gì cả, vừa khéo nghĩ đến một danh từ như vậy thôi.” Mullen lắc đầu, vứt khăn tay và giấy mềm dính thuốc màu đi, mặc lại quần tử tế: “Bản thân bức tranh này chính là vô nghĩa.”

Khi bọn họ thảo luận, Bá tước Poufer nhìn người hầu bên người quay trở về phòng khách lớn, nói nhỏ vài câu gì đó ở bên tai nam chủ nhân.

Bị ảnh hưởng của khí tức điên cuồng của Huyết hoàng đế ẩn giấu, cho dù Lumian có hoàn toàn tập trung tinh thần lên cũng không thể nghe thấy rõ ràng đối phương đang nói gì cả, chỉ miễn cưỡng nghe ra vài từ đơn:

“Mất đi… tổn thương… nguy hiểm…”

Vẻ mặt của Bá tước Poufer hơi trầm xuống, để lộ ra một chút cảm giác trang nghiêm.

Hắn chợt nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu cho người hầu bên người trở lại vị trí mới vừa rồi, còn bản thân thì tỏ vẻ không phải là chuyện lớn lao gì.

Lumian vừa quan sát vẻ mặt của thành viên gia tộc Sauron này, vừa cố gắng nghĩ cách để cho tinh thần điên cuồng này rời đi:

Cũng không thể đợi đến khi tất cả mọi người hoàn thành nhiệm vụ chỉ định được đúng không? Không, còn thiếu một bước nữa, vào cuối trò chơi King’s Pie lần trước, phần King’s Pie hiến cho Vermonda Sauron kia bị Bá tước Poufer ăn hết…

Nghĩ đến đây, Lumian đưa mắt nhìn về phía phần tế phẩm còn ở trong đĩa thức ăn, sau đó nghiêng người tới trước, thò tay phải ra, cầm lấy nó.

Đối với chuyện này, Bá tước Poufer không hề có bất cứ nghi vấn gì.

Theo ý hắn, nếu như ‘Shire’ không lấy phần tế phẩm kia đi ngược lại mới có vấn đề!

Gần như là đồng thời, tinh thần điên cuồng đang lượn vòng tản ra ảnh hưởng tiêu cực kia giống như nhận lấy khiêu khích, đột ngột cố định ở trên đỉnh đầu Lumian.

Nó trút xuống đủ loại cảm xúc tiêu cực, giống như đang nguyền rủa nhân loại hèn mọn dám có can đảm ăn luôn tế phẩm của mình.

Lumian cảm nhận được phẫn nộ, oán hận nghiến răng nghiến lợi giống như muốn xé rách linh hồn của bản thân.

Hắn không hề sợ hãi, ngược lại còn nở nụ cười.

Như vậy nói lên hắn đã làm đúng!

Nếu như tinh thần điên cuồng này không có phản ứng quá lớn đối với hành động lấy tế phẩm đi của hắn, hắn đều không biết nên làm như thế nào để ngăn cản đối phương tiếp tục lượn vòng ở trên đỉnh đầu của mọi người nữa.

Làm như vậy không tỏ vẻ chắc chắn có thể thành công, có lẽ còn có nguy hiểm, nhưng ít ra còn tốt hơn việc cứ để cho những người tham dự trò chơi King’s Pie càng ngày càng dễ nổi giận khát máu, cuối cùng tàn sát lẫn nhau.

Đến lúc đó, Lumian có thể truyền tống trốn đi, còn những người khác, trừ bỏ Bá tước Poufer ra, đoán chừng không ai có thể sống sót cả.