Chương 867: Học tập mang đến tiến bộ (2)

Ludwig phẫn nộ trả lời:

“Còn không phải do những bài tập chết tiệt này sao!”

“A, biết chửi tục rồi, tiến bộ hơn lần trước.” Lumian cười trêu chọc nói.

Lần trước cho dù không để ý đến sức ăn và thói quen ăn cơm không phải người bình thường, hắn cũng sẽ cảm thấy đối phương không bình thường, còn bây giờ đây, càng giống với đứa bé chân chính.

Nghĩ đến đây, Lumian nói thẳng kết luận:

“Như vậy chứng minh học tập còn có tác dụng.”

Ludwig nghe thấy vậy ngẩn ra, quên mất cãi lại.

Lumian quan sát hắn vài lần, nói lời thành khẩn:

“Chỉ số thông minh trời sinh của ngươi không phải rất cao, xem như tương đối ngu xuẩn, nếu như không đọc sách làm bài tập mỗi ngày, cứ một khoảng thời gian lại làm bài thi, chậm rãi tăng năng lực tư duy lên, ta dám bảo đảm, chỉ cần ngươi ra cửa là sẽ bị người giống như ta lừa gạt, bản thân thất bại như thế nào đều không biết.”

Ludwig hơi mờ mịt lẩm bẩm:

“Ta thật sự có tiến bộ sao? Đọc sách làm bài tập thi cử thật sự có tác dụng sao…”

Không phải là ngu xuẩn trời sinh, là đầu óc bị hỏng sao? Người giống như ngươi, nếu như bị ném đến cửa sàn nhảy Hors de L’ordinaire, ta đều không dám tưởng tượng sẽ có kết cục như thế nào nữa… Lumian nói thầm trong lòng đồng thời nụ cười trên mặt không thay đổi:

“Đúng thế, nếu như ngươi cảm thấy gánh nặng quá nặng, có thể trao đổi với Brinell, giảm bớt số lượng bài tập, không cần thiết phải rời nhà bỏ đi, một khi buông bỏ học tập, ngươi sẽ càng ngày càng ngu xuẩn.”

Lumian lúc này chỉ có một ý tưởng:

Nhân loại hay nói cách khác là sinh vật hình người rõ ràng có dị thường lại thiếu đầu óc này vẫn nên đặt dưới trông giữ của giáo hội Chính Thần thì tương đối tốt.

Nhưng mà có phải giáo hội Thần của Tri Thức và Trí Tuệ đã quá tự đại rồi không, lại cảm thấy Nam tước Brinell có thể quản được một tên gặp gì ăn nấy này?

Lần này đã là lần chạy trốn thứ hai rồi!

Nếu như không phải mỗi lần đều gặp ta, đã sớm gây ra họa!

Ludwig trầm mặc vài giây rồi hỏi:

“Ngươi đàm phán giúp ta được không?”

“Không thành vấn đề.” Lumian không chút do dự đáp lại.

Ở phương diện này, kinh nghiệm của hắn tuyệt đối được xưng tụng là phong phú, luôn lợi dụng các loại cơ hội để cò kè mặc cả với chị gái.

“Vậy ta lại tin tưởng ngươi một lần.” Ludwig do dự một lát, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn kiên nghị hạ quyết tâm.

Hắn lập tức nhảy ra khỏi rào chắn rách nát kia.

Đừng nói như vậy, ngươi nói thế, ngược lại sẽ khiến cho ta có ý tưởng lại lừa ngươi thêm một lần nữa… Lumian nói thầm một câu, dẫn Ludwig đến trạm dừng xe ngựa công cộng gần nhất.

Dọc theo đường đi, hắn liếc nhìn quần áo đã bị dơ bẩn của bé trai hỏi:

“Có mang theo quần áo thay giặt không?”

“Không có.” Ludwig lắc đầu.

Quần áo dự phòng đều không mang theo đã rời nhà trốn đi? Lumian buồn cười hỏi:

“Vậy đựng ở trong cặp sách của ngươi đều là gì thế, đồ ăn sao?”

Ludwig lại lắc đầu, vô cùng thành thật.

Không phải đồ ăn, cũng không phải quần áo… Lumian ném ánh mắt nghi ngờ lên trên chiếc cặp sách chất cứng rắn màu đỏ sậm kia:

“Sẽ không phải là sách và bài kiểm tra đấy chứ?”

“Cũng không phải…” Ludwig đột nhiên ngậm miệng lại.

Sẽ là cái gì đây? Lumian hơi nheo mắt lại.

Vào lúc này, Ludwig hồn nhiên hỏi:

“Có đồ ăn không?”

“Không có, chờ quay trở về đại lộ khu chợ lại ăn.” Lumian nói không chút lưu tình.

Đùa giỡn cái gì thế, sức ăn này của ngươi, ta đâu thể dùng tiền của chính mình mời ngươi ăn được?

Ludwig thất vọng thở dài, hít hà ngón tay của bản thân, giống như muốn gặm một cái.

Còn may, nơi đây đã không còn xa đại lộ khu chợ nữa, lại ngồi thêm một trạm, bọn họ đã đến nơi.

Lumian nhìn thấy Nam tước Brinell đứng ở đằng trước cửa công ty cho vay nặng lãi, sau khi quý ông này phát hiện ra bóng dáng của Ludwig, lập tức nhẹ nhàng thở ra.

“Tiếp tục như vậy không được.” Lumian mở miệng trước đối phương: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy mỗi lần ta đều có thể gặp được hắn sao? Giảm lượng bài tập của hắn xuống một nửa đi.”

Nam tước Brinell thoáng cân nhắc:

“Được.”

Ludwig nhỏ giọng xen vào một câu:

“Còn muốn thêm một bữa điểm tâm ngọt.”

Thấy tình cảm của ba đỡ đầu và con trai đỡ đầu này khôi phục như lúc ban đầu, Lumian vẫy tay từ biệt, vừa nghi ngờ thầm nghĩ:

“Giáo hội Thần của Tri Thức và Trí Tuệ đưa một đứa bé không bình thường như vậy đến Trier rốt cuộc là định làm cái gì?”

Đằng trước một căn nhà cũ màu xám trắng chỉ có hai tầng ở trấn Thung lũng sâu khu đồi núi.

Valentine và Imré lấy được chiếc chìa khóa bằng đồng thau từ chỗ Chéria Belo, đứng ở đằng sau phó tế Angoulême, vẻ mặt đều khá nghiêm túc.

Căn cứ vào kết quả của một vật phong ấn nào đó phản hồi lại, mục tiêu chỉ vào của chiếc chìa khóa bằng đồng thau của người ủy thác vụ án người gác cổng mất tích thần bí để lại chính là căn nhà này.