Chương 825: Tái khám

“Đây là một cách nghĩ mới xuất hiện trong vòng hai ba năm gần đây, nó vốn không có khả năng đạt đến mục đích mong muốn, chỉ mang đến cho người bệnh tổn thương nghiêm trọng, ta có thể cảm nhận được ác ý rõ ràng từ bên trong phương án trị liệu này, giống như do một kẻ không có tính người nào đó cố tình rải ra, muốn nhìn thấy chê cười của bác sĩ và người bệnh vậy.”

Một trò đùa dai mặc kệ sống chết của người khác sao? Lumian ngược lại hỏi:

“Cô Susie, ngươi còn chưa hỏi cảm nhận của ta, phân tích ý tưởng của ta đâu, đã cho rằng ta bước đầu khỏi hẳn, không cần tái khám nữa sao?”

Cảm xúc của Susie nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, cười nói:

“Đôi khi, hành vi của một người càng phản ánh rõ ràng trạng thái tâm lý của hắn hơn cả ý tưởng của hắn, nhân loại là một sinh vật vô cùng giỏi trong việc lừa gạt bản thân, luôn sẽ tự tìm kiếm một đống lý do biện minh cho một phần hành vi nào đó của mình, như vậy càng thiếu chân thật hơn biểu hiện trên hành vi của hắn, nếu như thật sự có ý định đánh giá ra trạng thái tâm lý chuẩn xác từ trong ý tưởng tương đối phức tạp lại mâu thuẫn này, nhất định phải tiến hành phân tích chiều sâu, như vậy rất dễ dàng chạm đến vấn đề, do đó, ta lựa chọn bắt đầu theo hành vi của ngươi.”

“Rất hiển nhiên, cho dù ngươi có muốn thừa nhận hay không, ngươi đã xây dựng lại mối quan hệ xã hội của bản thân, có tín nhiệm nhất định đối với người khác, cũng bằng lòng để cho người khác tín nhiệm ngươi.”

“Trước khi tiến hành vây bắt Guillaume Bene, ngươi có thể bình tĩnh suy xét, nghiêm túc chuẩn bị, tuy rằng trong hành động có xuất hiện xúc động, có một chút biểu hiện vặn vẹo bệnh trạng, nhưng chuyện này không thể tránh khỏi được, không có mới cần lo lắng có phải đã xuất hiện vấn đề tâm lý càng nghiêm trọng hơn không, đợi đến khi sự tình kết thúc, ngươi rất nhanh khôi phục lại trạng thái tương đối bình thường, một lần nữa hòa nhập vào cuộc sống, tiếp tục điều tra sâu hơn.”

“Tổng hợp lại các hành vi nêu trên, chúc mừng ngươi, ngươi đã không còn khuynh hướng tự hủy mãnh liệt nữa, chân chính đi ra khỏi vực sâu đau khổ.”

“Đương nhiên, đau khổ sẽ không biến mất, sẽ chỉ hòa dịu và phai nhạt đi thôi, đến một thời điểm nào đó ở trong tương lai, có lẽ nó sẽ lại đột nhiên bị kích động, một lần nữa chiếm cứ tâm linh của ngươi, nhưng đừng khủng hoảng, có trải nghiệm của khoảng thời gian này, ta tin tưởng ngươi có thể đối phó rất tốt với nó, xét từ trên tâm lý học thì đây là biểu hiện của khỏi hẳn.”

“Tương tự vậy, quá khứ tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết ở trên thân chúng ta, khuynh hướng tự hủy của ngươi, mức độ cực đoan và biểu hiện bệnh trạng chắc chắn sẽ mạnh hơn phần lớn mọi người một chút, nhưng đều ở mức hợp lý, ở trong phạm vi bình thường.”

Sau khi Lumian nghe xong, thong thả thở hắt ra:

“Thật ra bản thân ta cũng cảm nhận được, trạng thái của ta hiện giờ hoàn toàn không giống với ta khi mới vừa đến Trier.”

“Cảm ơn ngươi, cô Susie, cảm ơn ngươi, cô công lý.”

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, nhờ vào ích lợi từ trị liệu của hai bác sĩ tâm lý và đủ loại trải nghiệm ở khu chợ, bản thân đã chậm rãi đi ra từ trong trạng thái điên cuồng ban đầu kiểu như không để ý đến cái gì, không coi cái gì là quan trọng, không sợ chết cũng không có mối quan hệ nào, từ một ác quỷ muốn báo thù biến thành một người muốn báo thù, có đầy đủ lực hành động, tương đối cực đoan.

“Thật ra đây là một lần tự mình cứu rỗi.” Giọng điệu của Susie rõ ràng vui vẻ hơn mới vừa rồi: “Người ngươi cần cảm ơn nhất là bản thân ngươi và chị gái ngươi Aurora, nếu như không phải ngươi vẫn còn ôm một niềm hy vọng nhỏ nhoi, còn có một chút ý niệm muốn sống, nếu như không phải cô Aurora đã cho ngươi thời gian tốt đẹp gần sáu năm, để cho ngươi có thể nhớ tới, uốn nắn ý tưởng của ngươi, thì cho dù bọn ta làm cách nào đều không thể kéo ngươi về được.”

Nghe đến đó, trong đầu Lumian chợt hồi tưởng lại một vài hình ảnh:

Aurora dùng hít sâu để xoa dịu sự khó chịu khi dạy bảo tri thức; những giông bão trên khóa học chiến đấu, tấn công bình thường bất ngờ xảy ra; hai người ngồi ở trong thư phòng, đọc những quyển sách khác nhau, hưởng thụ yên tĩnh, hưởng thụ ban đêm; bản thân trở thành đối tượng thí nghiệm hạng nhất, bị bắt ăn các các sản phẩm hoặc thành công hoặc thất bại do chị gái phục chế lại ẩm thực cố hương…

Vẻ mặt của Lumian dần dần nhu hòa, nhớ lại một câu nói chị gái đã từng viết trong một quyển tiểu thuyết nào đó:

Vui vẻ và thống khổ của quá khứ tương đương với ta trong hiện tại.

Qua mười mấy giây sau, hắn ngồi thẳng người lên, mở miệng hỏi:

“Ác mộng tối hôm qua của ta đều đến từ chính trò chơi King’s Pie kia sao?”

Người phụ trách đáp lại lần này là quý cô công lý, nàng dịu dàng nói: