Đêm khuya, trong mơ mơ màng màng.
Lumian giống như đi đến một pháo đài màu ngà cổ xưa, ngoài mặt của nó có rất nhiều dấu vết trong đen hiện đỏ, giống như từng lây dính rất nhiều máu tươi.
Tiếng cười và tiếng la điên cuồng truyền ra từ bên trong pháo đài, Lumian theo bản năng ngước đầu lên, nhìn thấy ở chỗ cửa sổ hẹp nào đó trên tầng ba, có một gương mặt với mái tóc màu đỏ sậm đang nhìn mình.
Tầm mắt của đôi bên vừa va chạm, người kia đã nâng tay phải lên, đột ngột móc ánh mắt màu nâu hơi đỏ của mình ra.
Các mạch máu thật nhỏ theo đó thoát khỏi hốc mắt, lưu lại một lỗ thủng tối đen máu chảy đầm đìa.
“Ha ha ha! Ha ha ha!” Người mất đi hai mắt kia điên cuồng cười to.
Suy nghĩ của Lumian trở nên mơ hồ, phản xạ có điều kiện đi vào pháo đài cổ này.
Cảnh tượng đập vào mi mắt của hắn là từng màn máu tanh:
Thị nữ dùng dao ăn rạch bụng mình ra, kéo ruột non trắng bợt nhuộm máu tươi; những người hầu không ngừng leo lên tầng hai theo cầu thang, lại nhảy xuống sảnh chính, làm ngã chính mình hết lần này đến lần khác; người giống như quản gia nâng một cái đầu phụ nữ xinh đẹp, bản thân thì không có nửa người dưới, dùng đôi khuỷu tay thay phiên chống đỡ khó nhọc bò sát, để lại một vết máu vừa thô vừa dài ở trên đường đi; phu nhân không đầu ngồi ở trên ghế sofa đơn, bưng tách cà phê, đổ vào vết đứt chỗ cổ…
Mùi máu tươi nồng đậm và bầu không khí điên cuồng đâm vào tinh thần của Lumian, khiến cho hắn đột nhiên mở mắt ra.
Hắn nhìn thấy trần nhà dơ bẩn quen thuộc, nghe được âm thanh tranh cãi ầm ĩ không hề thay đổi của con phố loạn vào đêm.
“Mới vừa rồi chỉ đang nằm mơ sao?” Lumian có thể hồi tưởng lại rõ ràng từng cảnh tượng ở trong giấc mơ, trong lòng còn lưu lại một chút cảm xúc sợ hãi.
Là một người phi phàm đã chính thức bước vào thế giới thần bí học, hắn không hề coi khinh cảnh trong mơ như vậy.
Nó rất có thể là gợi ý của cơ thể astral dành cho hắn, hoặc là ảnh hưởng nào đó đến từ bên ngoài.
Cấp tốc hồi tưởng lại một lần những chuyện đã từng trải qua trong một ngày này, Lumian tập trung vào hai đối tượng tình nghi:
“Là di chứng của trò chơi King’s Pie vào ban ngày kia, hay là ảnh hưởng của đôi găng tay Tra Tấn đây?”
Hắn nhìn đôi găng tay có gai màu sắt đen không đeo vào trên người mà chỉ để ở bên cạnh gối đầu, cảm giác chắc là vấn đề của trò chơi kia.
Hắn thử hỏi Termiporus, nhưng không nhận được đáp lại.
Sau khi bỏ đôi găng tay Tra Tấn vào bên trong ngăn kéo bàn học gỗ, Lumian một lần nữa nằm xuống ngủ.
Một đêm này, hắn nhiều lần mơ thấy ác mộng, mỗi một lần đều mơ thấy pháo đài cổ quỷ dị này.
Điều khiến cho hắn thấy may mắn là mức độ rõ ràng của cảnh trong mơ không ngừng hạ thấp lại, về sau, không khác nào ác mộng bình thường.
…
Buổi sáng ngày hôm sau, Lumian theo lệ thường chạy bộ luyện quyền, tìm kiếm bữa sáng đặc sắc ở khu chợ.
Sau khi ngồi ở sàn nhảy Brise đến gần mười hai giờ, hắn lại kéo vang chuông cửa của nhà trọ 601 ở số 3 phố áo khoác trắng.
“Thật tích cực đấy.” Franck với sắc mặt hồng hào tinh thần tốt đẹp ra mở cửa phòng.
Lumian hoàn toàn không hề che giấu ý đồ đến đây của mình:
“Không phải ngươi nói muốn kể chuyện về Russell Đại Đế sao?”
“Chuyện này, cái này…” Vẻ mặt của Franck lại trở nên cổ quái.
Nàng la lên:
“Ta sinh bệnh rồi!”
“Bệnh gì?” Lumian cảm thấy trạng thái của ma nữ vui vẻ này vô cùng tốt.
Franck vừa đi về phía phòng khách vừa lầm bầm:
“Bệnh xấu hổ thay người khác!”
Lumian đóng cửa phòng lại, ngồi trên ghế sofa, ngẫm nghĩ hỏi:
“Xấu hổ thay cho Russell Đại Đế sao?”
“Đúng thế.” Franck ngồi xếp bằng ở trên ghế bành gãi mái tóc màu hơi nâu vàng của mình: “Ta thật sự sợ thần xấu hổ bò ra khỏi quan tài, bóp chết mỗi kẻ nói ra tình hình!”
Sau khi nói một đống lời nói lộn xộn không có logic gì cả, Franck cuối cùng thở dài:
“Nói một cách đơn giản, Russell Đại Đế giống như bọn ta, cũng đến từ một thế giới khác.”
“Russell Đại Đế cũng là kẻ xuyên không như ngươi nói sao?” Lumian kinh ngạc bật thốt lên.
Franck ừm một tiếng:
“Rất nhiều phát minh sáng tạo và quan điểm ý tưởng của hắn đều là thứ thế giới ban đầu kia của bọn ta có, chứng cứ càng mấu chốt là nhật ký của hắn sử dụng ngôn ngữ của quốc gia chỗ ta và chị gái ngươi viết ra, do đó trong rất nhiều năm trước mới không có ai giải mã được, mãi cho đến khi bọn ta xuyên không đến đây.”
Trong đầu Lumian đã hoàn toàn lộn xộn, vừa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giống như là câu chuyện xưa, lại từ trong thái độ của chị gái Aurora đối với Russell Đại Đế và nhật ký của hắn cảm nhận được tính chân thực của cách nói mới vừa rồi của Franck.
Thấy hắn trầm mặc không nói, Franck rất lý giải bổ sung thêm: