Chương 815: Kinh hãi?

Khi Bá tước Poufer nói trò chơi này có dính dáng đến thần bí học, cần hiến tế một phần King’s Pie về phía thần linh tín ngưỡng hoặc là sùng kính, Lumian đã cảm thấy có lẽ thật sự ẩn chứa nhân tố siêu phàm, tương tự với trò chơi bói toán được nhiều kẻ yêu thích thần bí học thích chơi, ai ngờ, vấn đề còn nghiêm trọng hơn dự tính của hắn, khiến cho một vị thiên sứ cảm thấy hắn là song danh sách 7 đều không ứng phó được, hoặc là có thể gây hại đến hắn song danh sách 7 này.

Trong dòng suy nghĩ thay đổi nhanh chóng, Lumian không thể nào xác định được Termiporus rốt cuộc đang ôm ý tưởng gì, chỉ có thể cẩn thận duỗi thẳng cánh tay ra, lấy một phương thức vô cùng tùy ý chọn lựa một phần bánh trong năm phần King’s Pie còn lại.

Một lần này, Termiporus chưa ngăn cản.

Sau Lumian, Anori, Mullen, Ernst Young và Iraeta đều tự cầm một phần King’s Pie, chỉ còn lại một phần bánh vốn gần Lumian nhất.

“Xem ra nó thuộc về ta.” Bá tước Poufer nghiêng người tới trước, cười cầm lấy phần King’s Pie kia, đưa nó lên trên miệng mình, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Lumian cũng làm động tác tương tự vậy, chỉ cảm thấy miếng điểm tâm này ngoài vỏ giòn xốp, trong nhân bánh mềm ngọt, miệng lưu đầy hương, chất lượng tương đối khá.

Ăn vài miếng, Bá tước Poufer ha ha cười nói:

“Xem ra hôm nay ta là quốc vương.”

Hắn vừa nói, vừa móc một hạt đậu tằm từ trong miệng ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy hạt đậu tằm kia, chóp mũi của Lumian giống như ngửi được mùi máu tươi và vị rỉ sắt nhàn nhạt.

Cùng lúc đó, trong góc bên này của quán cà phê Mechanical trở nên nặng nề và đè nén, như thể tất cả mọi người đang lo lắng sẽ bị ra lệnh làm một chuyện gì đó bản thân không thể thừa nhận.

Bá tước Poufer đứng lên, đưa lưng về phía cửa sổ sát tường, chặn ánh mặt trời ở đằng sau.

Hành động này khiến cho khuôn mặt của hắn dường như bị phủ kín một tầng bóng tối nhợt nhạt, nụ cười có vẻ hơi đen tối.

Bá tước Poufer nhìn nhà văn Anori, khóe miệng càng vểnh lên cao:

“Ngươi đi ra ngoài quán cà phê, hô lớn với người đi đường ngang qua ‘Ta là phân chó’.”

Anori không tự chủ khẩn trương lập tức nhẹ nhàng thở ra, tươi cười đầy mặt đáp lại:

“Không thành vấn đề.”

Thân hình mập lùn của hắn soạt đứng lên, bước nhanh đi đến cạnh cửa, kéo tay phanh được khảm ở bên cạnh vách tường xuống.

Trong tiếng cọ xát roạt roạt roạt và tiếng va chạm rất nhỏ, cánh tay người máy kia đột nhiên căng lên, ‘kéo mở’ cửa gỗ nặng nề kia ra đằng sau.

Anori đi ra khỏi quán cà phê, đi đến bên đường, cao giọng kêu lên với từng người đi đường ở trên con phố:

“Ta là phân chó!”

“Ta là phân chó heo mẹ nuôi!”

“Cả nhà ta đều là phân chó heo mẹ nuôi!”

Những người đi đường kia đều ném ánh mắt kinh ngạc tới, chợt phì cười thành tiếng.

Mắng mình xong, Anori với tâm tình thoải mái quay trở về bên cạnh nhóm người Lumian.

“Tố chất tâm lý của ngươi thật tốt.” Lumian thật vất vả mới ép buộc được bản thân đổi từ ‘Da mặt thật dày’ về lời giải thích đối phương có thể tiếp nhận được.

Nhà văn Anori cười he he nói:

“Mỗi lần khi không viết ra được cái gì, ta đều sẽ ra ban công để chửi mình, như này vẫn là nhẹ.”

“Tác giả các ngươi cổ quái thật nhiều.” Lumian đang nhớ lại chị gái tự xưng là hội chứng trì hoãn giai đoạn cuối.

Anori uống một ngụm rượu Absinthe, lần nữa ngồi xuống, nhìn Bá tước Poufer vẫn luôn đứng thẳng ngược sáng đang đưa mắt về phía họa sĩ Mullen tái nhợt mà anh tuấn:

“Cho Iraeta một cái tát.”

Mullen thả lỏng, không rời ghế, nghiêng người tới trước cho nhà thơ Iraeta một bạt tai.

Iraeta với mái tóc hơi thưa, cơ bắp gò má hơi rủ xuống không hề tức giận, chỉ lại rít một lần tẩu thuốc.

Nhận thấy ánh mắt quan sát của Lumian, hắn thờ ơ cười:

“Làm một nhà thơ, phải học được hưởng thụ ác ý của xung quanh.”

Hưởng thụ ác ý… thật sự là một thanh niên văn nghệ, không, trung niên văn nghệ… Lumian quan sát những người tham gia trò chơi, phát hiện trừ bỏ Bá tước Poufer ăn trúng hạt đậu tằm ra, những người khác tạm thời không nhìn ra có gì khác thường.

Bá tước Poufer hơi nghiêng người, bởi vì đứng ngược sáng nên khuôn mặt vẫn có vẻ âm u.

Hắn nói với nhà bình luận văn học Ernst Young:

“Thề trung thành với ta.”

Bình thường nhóm người Black Cat này tụ tập với nhau, thường xuyên làm ra đủ loại chuyện khác người, dùng cách nói đang được lưu hành gần đây nhất thì chính là, tiên phong của hành vi nghệ thuật, do đó, quỳ một gối xuống tuyên thệ trung thành, Ernst Young làm không hề có áp lực gì, thậm chí còn cảm thấy chưa thỏa mãn, cho rằng không đủ kích thích và nhục nhã.

Bá tước Poufer lại nhìn về phía nhà thơ Iraeta:

“Đưa tất cả tiền ở trên người ngươi cho kẻ lang thang ở đối diện kia.”

Iraeta hơi ngơ ngác, khá đau lòng nói:

“Được rồi.”

“Các ngươi biết đấy, ta là quỷ nghèo, tiền nhuận bút kiếm được dựa vào thơ ca trong năm năm gần đây cộng lại vẫn chưa tới 3000 pelkin, mong muốn mỗi ngày đều là có người bạn nào đó tổ chức tụ hội vào hôm nay, có thể để cho ta uống chút rượu miễn phí.