Nàng vốn định nhanh chóng xác nhận vấn đề của u ảnh khôi giáp, lấy được tin tức có ích từ chỗ hắn, sau đó đi đến hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xù để thông báo tình hình, mọi người cùng nhau nghĩ cách cùng nhau ra sức, hiện giờ chỉ có thể hoãn lại một khoảng thời gian.
Hai người trao đổi một lúc về chú văn kêu gọi kia, xác nhận nếu như Franck định tự mình kêu gọi thì khả năng thành công là vô cùng thấp, bởi vì nó không đủ chuẩn xác, sinh vật đến có lẽ là cái bóng của tiếng thét, còn Lumian thì có thể rút ngắn một câu miêu tả ở trong đó, dùng sinh vật khế ước của Lumian Lee để thay thế là chuẩn xác nhắm vào mục tiêu.
Một lát sau, Jenna mang theo cà phê, điểm tâm và bánh nhân thịt trở về, khiến cho Lumian và Franck mới vừa trải qua một trận chiến đấu đã tương đối đói khát đi vào trạng thái trà chiều.
Khi sắp đến chạng vạng, Anthony Roseau với ăn diện kiểu viên chức nhỏ quay trở về nhà trọ 601 số 3 phố áo khoác trắng.
“Sao rồi?” Lumian không hề che giấu sự thân thiết của bản thân.
Anthony cởi mũ dạ cũ kỹ ra, nhẹ nhàng gật đầu nói:
“Ta lần theo dấu vết của phu nhân kia và quản gia, người hầu, nữ giúp việc, kẻ đánh xe của nàng đến số 20 phố Terrasse khu thư viện.”
“Hình như nơi đó là một chỗ ở khác của bọn họ, tương tự với phòng an toàn.”
“Có muốn đi canh chừng không?” Franck nhìn Lumian.
Lumian cân nhắc vài giây, cười nói:
“Không cần cứ cách một khoảng thời gian lại đi nhìn xem bọn họ có chuyển đi hay không là được.”
“Vì sao?” Jenna còn tưởng rằng Shire sẽ khẩn cấp đối phó với những kẻ này, thu được càng nhiều tin tức hơn.
Lumian cười đến rạng rỡ:
“Tổ chức sau lưng bọn họ tên là Tội nhân, có lẽ người liên lạc đã phát hiện ra cái chết của Guillaume Bene, chủ động cắt đứt liên hệ, xóa bỏ manh mối, khó có thể lại truy xét đến.”
“Nhưng nếu như tổ chức Tội nhân phát hiện ra những kẻ này thật sự thoát khỏi lần theo dấu vết, không bị theo dõi, thì sẽ xuất hiện phát triển như thế nào đây?”
“Biết đâu sẽ một lần nữa thành lập liên hệ thì sao!”
“Chỉ có không theo dõi chân chính mới có thể để cho vị phu nhân kia khiến tổ chức Tội nhân tin tưởng mọi việc đã qua, một lần nữa trở nên sinh động, đi ra khỏi hang chuột của mình!”
“Đệt…” Jenna gần như không tiếng động mắng một câu.
Shire thật âm hiểm!
Bởi vì Anthony mang đến thu hoạch thực chất, do đó 15000 pelkin cuối cùng kia được hắn lấy đi hai phần ba, Jenna chỉ nhận được 5000.
Sau khi cuộn tiền giấy lại, để vào trong các túi tiền khác nhau trên người, Anthony Roseau nhìn Lumian nói:
“Ta càng hy vọng mau chóng điều tra bí mật sau lưng Hugues Artois và chân tướng của sự phản bội trước kia.”
Cái này mới là nguyên nhân chủ yếu để cho hắn đồng ý tham gia hành động lần này.
“Được.” Lumian đã sớm nói cho Jenna, Franck chuyện này.
Jenna sẽ phụ trách tìm kẻ thanh lọc hỏi thăm tin tức liên quan.
Bởi vì chuyện u ảnh khôi giáp, Franck rơi vào trong trạng thái hưng phấn cao độ, lập tức chủ động đưa ra đề nghị:
“Ta có quen biết một vài người bạn Ruen, nhìn xem có thể kiếm được ghi chép lại về cuộc chiến đấu kia từ trong quân đội Ruen hay không, nhìn xem bọn họ nói như thế nào.”
“Đây là một suy nghĩ rất hay.” Anthony Roseau nghe xong hai mắt tỏa sáng.
Trước đó hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thu hoạch chân tướng từ chỗ kẻ tập kích.
…
Ban đêm nơi con phố loạn vĩnh viễn đều không thể yên tĩnh, Lumian để chỗ da lông nghi thức lại cho Franck bói toán chú văn, sau đó đi trở về khách sạn Golden Rooster, định kêu gọi người đưa tin của quý cô pháp sư đến, nhắc tới chuyện về Guillaume Bene, tổ chức Tội nhân và u ảnh khôi giáp, cũng nhờ đối phương chuyển lời cho quý cô công lý và quý cô Susie có thể tiến hành một đợt tâm lý trị liệu cuối cùng.
Dưới làn gió đêm coi như mát mẻ nhẹ thổi, suy nghĩ của Lumian chậm rãi phát tán ra.
Sau khi biết được điểm giống nhau của các thành viên hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xù từ chỗ Franck, ấn tượng về chị gái Aurora ở trong lòng hắn càng thêm rõ ràng.
Đương nhiên, những chỗ mơ hồ này đều là điều hắn vốn không hiểu, nhưng cảm thấy không quan trọng lắm, không cần tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân.
“Khó trách Aurora phải rời khỏi gia đình ban đầu, chuyển chỗ ở đến thôn Cordu ở biên giới, khó trách nàng không muốn đến Trier, khó trách nàng luôn nói vài từ ngữ kỳ quái, còn thích giải thích cho ta chúng có nghĩa là gì, khó trách tiểu thuyết của nàng không giống với phong cách vốn có của nàng, khó trách nàng thích treo câu ‘một vị triết học gia nào đó ở cố hương của ta đã từng nói’ ở trên bờ môi, lại thường xuyên đổi thành ‘Russell Đại Đế đã từng nói’…” Trong cảm khái không tiếng động, tâm tình của Lumian không hiểu sao trở nên bình tĩnh, giống như bản thân không phải đang dạo bước trên con phố loạn, mà đang ở thôn Cordu vậy.