Chương 1079: Bản thảo

Lumian nhanh chóng có quyết định, định tới sáng sớm mai phải đi thăm Gabriel, hỏi hắn thử xem có từng gặp tác giả, họa sĩ còn chưa thành danh nào có hành động cổ quái, hoặc nghe được bàn luận kỳ quái nào từ trong quần thể này hay không.

Giữa trưa hôm sau.

Phố St. Michel ở khu 2.

Sau khi Lumian đến đây mới phát hiện nó chỉ cách phố Saint-Varro chỗ tổ chức từ thiện Người dệt mộng mấy trăm mét, khoảng cách chỉ một khu phố thêm một quảng trường.

“Không hổ là khu Nghệ thuật…” Lumian nhướn mày, có cảm giác mình đang chậm rãi đến gần chân tướng phát hiện ra đáp án.

Hắn thu hồi tầm mắt khỏi đài tưởng niệm Thái Dương đứng ở vị trí trung tâm quảng trường, dọc theo con đường bên cạnh cụm kiến trúc rõ ràng hơi cổ xưa và cũ kỹ ở phố St. Michel.

Hắn vừa liếc mắt là có thể thấy bên cạnh quảng trường và hai bên đường phố có nhiều họa sĩ nghèo khó đang dựng bảng vẽ làm phác họa cho người ta cùng với kẻ yêu thích âm nhạc sử dụng đàn ghi ta, đàn violin, sáo vân vân chơi lên các bản nhạc khác nhau, bên cạnh những con bồ câu đưa thư màu trắng thỉnh thoảng bay lên là suối phun nhấp nhô theo kịp.

Nắng ấm mùa thu đang vẩy xuống nơi đây, mang đến một vẻ tốt đẹp giống như thơ.

Lumian trà trộn lâu dài ở khu Chợ, đến những nơi khác của Trier không phải báo thù, điều tra thì chính là tham gia bữa tiệc, hiếm khi trải nghiệm cuộc sống hằng ngày của khu vực trung tâm Trier này.

Hắn không trở nên lười biếng vì chiếu xuống của ánh mặt trời và hoàn cảnh xung quanh, đội mũ tròn màu nâu nhạt, mặc áo sơ mi màu lam nhạt và bộ vest màu nâu nhạt giản dị, rẽ vào một quán bar tên là Tác giả hạng ba.

Phần lớn khách ở nơi đây đều quần áo hơi cũ, uống đồ uống có cồn không đắt, bàn về đủ thứ chuyện, thỉnh thoảng có linh cảm lại sẽ lật giở sổ tay đã lật ra không biết bao nhiêu lần, dùng bút máy mang theo bên người soạt soạt ghi chép lại.

Trên đường đi đến quầy bar, Lumian nghe thấy vài vị khách đang thảo luận một buổi triển lãm tranh gần đây nhất:

“Tác phẩm nghệ thuật tên là ‘Quán cà phê’ kia có tranh luận rất lớn, có người ca ngợi nó dùng màu sắc tươi đẹp, kết cấu táo bạo, dùng hình thức hoang đường để diễn tả phản kháng trầm lặng, có người lại cho rằng đó là cố ý dùng một khái niệm trừu tượng để vẽ tranh, lừa gạt chỉ số thông minh của công chúng.”

“Ta cảm thấy thật sự thú vị, ý tưởng của tác giả được thể hiện ra vô cùng phong phú trong những khối màu chồng chéo lên nhau, các ngươi ngẫm lại xem, chẳng phải rất nhiều quán cà phê đều như vậy sao? Ồn ào, náo nhiệt, sinh mệnh đến từ các nơi khác nhau đan xen vào nhau, ô nhiễm nhau, hình dạng như bùn…”

“Ta sẵn lòng gọi nó là một kiệt tác kiểu cột mốc lịch sử của phái tranh vẽ trừu tượng!”

“Ngươi đang muốn nói đến phái tranh vẽ trừu tượng cho đến bây giờ còn chưa từng được thừa nhận, không bán nổi một bức tranh sao?”

“Quán cà phê”… Đó chẳng phải là tác phẩm do Mullen dùng mông vẽ ra sao? Thật sự có người thưởng thức à? Chẳng lẽ đây sẽ trở thành tác phẩm đáng giá nhất nổi danh nhất cả đời hắn sao? Lumian yên lặng cong môi lên, cảm thán từ tận đáy lòng mình:

“Người Trier các ngươi…”

Sau khi đến quầy bar, Lumian tiêu tốn 8 rick gọi một ly rượu Absinthe, cất cao giọng nói:

“Các vị, ta có một vấn đề, nếu như ai trả lời ta, ly rượu này chính là của hắn!”

Đợi đến khi tất cả mọi người yên tĩnh lại, đưa mắt nhìn hắn, Lumian mới tiếp tục kêu lên:

“Ta muốn biết nhà soạn kịch Gabriel đang ở đâu.”

“Ta muốn mời hắn viết một kịch bản.”

Ở phố St. Michel, cho dù một người đụng phải trên đường đều rất có thể là tác giả hoặc họa sĩ, chứ đừng nói đến một quán bar nổi tiếng bởi lấy thảo luận văn học, trao đổi sáng tác nghệ thuật này.

Gabriel không thể thiếu tụ tập với những người đồng hành, thậm chí có khả năng từng tổ chức một bữa tiệc tư nhân ở trong nhà trọ hắn thuê, dù sao Người theo đuổi ánh sáng coi như trình diễn thành công, tương đối được hoan nghênh, chuyện này sẽ mang đến cho hắn đầy đủ tiền lời.

“Gabriel đã có vài ngày không xuất hiện, bảo là định nhốt mình viết xong một câu chuyện xưa trong tay.” Một người đàn ông trung niên ở ngay tại quầy bar không xa cười trả lời vấn đề của Lumian: “Chắc hắn sẽ không nhận ủy thác của ngươi đâu, hắn đã bận vô cùng, có rất nhiều kịch bản muốn viết, thế nào, có cân nhắc đến nhà soạn kịch khác không? Nơi đây có vài người trẻ tuổi cũng có tài hoa không kém.”

Đã có vài ngày không xuất hiện… Lumian hơi nhíu mày, chợt thả lỏng ra:

“Không thử một lần sao biết không được chứ? Ta mang theo thành ý đủ phong phú.”

“Được.” Người đàn ông trung niên mặc áo khoác cũ lẩm bẩm nói: “Chỉ hy vọng ngươi không thất vọng.”

Hắn dẫn Lumian đi đến số 34 phố St. Michel, dọc theo cầu thang đi lên tầng năm rất gần gác xép.