Franck hiểu rõ nàng đang nhập vai thần bí và lớn mạnh của Nữ phù thủy, rất phối hợp đặt một bình nước thuốc tiên đoán vào trong lòng bàn tay nàng.
Jenna hạ một gối lần nữa, trút bình nước thuốc kia vào trong miệng Bouvard.
Chất lỏng u ám liên tục sủi bọt liên tục có tia sáng màu bạc đen phụt ra vào trong khoang miệng của thi thể, dừng lại ở đó.
Tiếng gió mỏng manh vù vang lên, tia sáng đèn tường bằng khí đốt ảm đạm tới cực điểm nhiễm lên vài phần lam nhạt.
Cảm ứng được biến hóa coi như quen thuộc này, Lumian biết rõ Bouvard đã triệt để chết đi, lực lượng ban ơn trở về cơ thể mẹ, vì thế một lần nữa vòng từ ngoài cổng chính về, lướt qua Anthony Roseau, một lần nữa vào phòng sinh hoạt chung.
Ừng ực!
Hắn nghe thấy âm thanh thi thể kia nuốt chất lỏng vào.
Xoẹt, Bouvard ngồi dậy, khuôn mặt của hắn trắng bệch dị thường, con mắt trở nên trong suốt, không có màu sắc.
Nhìn khối màu nồng đậm, tia sáng tinh thuần, bóng dáng vô hình và sóng nước màu thủy ngân ở trong đôi mắt trong suốt, Jenna vừa âm thầm cảm khái chuyện này thật sự thần kỳ, vừa chịu đựng âm u lạnh lẽo dữ dội đưa mắt nhìn Lumian và Franck.
Nàng không có chuyện gì muốn hỏi cả, chỉ đang nhập vai.
Franck ra hiệu cho Lumian nghĩ ra vấn đề, nàng phụ trách học tập, để tương lai tiện dùng bình nước thuốc tiên đoán còn thừa lại kia.
Lumian đã có kinh nghiệm, biết được quy tắc thoáng cân nhắc, nói với Jenna:
“Hỏi, Voisin Sanson đã từng là ông chủ quán cà phê Voisin đại khu Trier nước cộng hòa Intis sẽ ở đâu vào thời điểm này tuần sau.”
Vấn đề này trừ bỏ ý tứ ngoài mặt chữ ra, còn bao hàm dò xét ngầm:
Nếu như thi thể của Bouvard không thể trả lời hoặc cho một đáp án nhìn như bình thường, vậy đã nói lên vào thời điểm này tuần sau, Voisin Sanson đã rời khỏi nơi hiện giờ bọn họ những kẻ nhận ban ơn lớn mạnh này đang ở, có lẽ tai họa đã bùng nổ!
Jenna nhẹ nhàng gật đầu, dùng giọng nói mang theo vài phần quyến rũ lại có vẻ trầm thấp đưa ra vấn đề này với Bouvard.
Ngọn đèn màu lam nhạt tối tăm chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của thi thể, làm cho nó nhiều thêm một chút màu xanh ngọc lục bảo, hắn mở to miệng, dùng ngôn ngữ Intis đáp lại:
“Phòng số 7.”
Phòng số 7… cụ thể như vậy? Nhưng không có miêu tả mang tính hạn chế như trước… Lumian vốn cho rằng thi thể của Bouvard sẽ sử dụng miêu tả vô cùng sơ bộ kiểu như khu Công chúa đỏ Trier giống với người chết lần trước hắn đã sử dụng để trả lời, như vậy sẽ thu nhỏ phạm vi điều tra cho Hội Tarot, nhưng hắn không ngờ thi thể của Bouvard lại nói thẳng ra số phòng chỗ trước mắt của Voisin Sanson.
Câu trả lời vậy trái lại không có tác dụng gì cho Lumian như câu trả lời kiểu khu Công chúa đỏ Trier, toàn bộ Trier có phòng số 7 nhiều không đếm được.
Hơn nữa, nếu như phòng số 7 không ở Trier thì sao? Không cần thiết phải lập âm mưu kế hoạch ở Trier!
“Bouvard là kẻ nhận ban ơn của con đường Số mệnh, bản thân có năng lực ở phương diện vận mệnh và ô nhiễm do sức mạnh của Số mệnh lưu lại… sau khi thi thể của hắn uống nước thuốc tiên đoán vào, chắc chắn có thể thấy được nhiều hơn người chết bình thường, dự báo được cũng sẽ càng rõ ràng mạch lạc hơn, do đó nên có biến hóa như vậy?” Lumian thì thầm trong lòng.
Hắn chợt đưa ra một vấn đề mang tính xác nhận:
“Hỏi hắn, Puares de Roquefort đến từ vùng Darliege tỉnh Leiston nước cộng hòa Intis ở đâu vào thời điểm này tuần sau.”
Sau khi nghe xong lời nhắc lại của Nữ phù thủy, thi thể của Bouvard dùng giọng nói hư ảo mơ hồ đáp:
“Phòng số 12.”
Phòng số 12, phòng số 7… Phu nhân Puares và Voisin Sanson quả nhiên ở cùng một nơi, kẻ nhận ban ơn lớn mạnh của các giáo phái Tà Thần ở Trier này tụ tập cùng nhau, chắc chắn không phải vì vui chơi giải trí… Lumian nhẹ nhàng gật đầu đồng thời nhanh chóng suy ngẫm xem tiếp theo nên hỏi vấn đề như thế nào.
Từ trong hai lần trả lời mới vừa rồi, hắn đã mơ hồ đoán được, chuyện có liên quan đến nơi những kẻ nhận ban ơn của Tà Thần đang ở hiện giờ, hình như Thuật tiên đoán nhận lấy quấy nhiễu rất mạnh, không đưa ra thông tin có hiệu quả chân chính được, hắn chỉ có thể đổi một phương thức để hỏi.
Vài giây sau, Lumian nhìn Jenna nói:
“Hỏi, Voisin Sanson sẽ rời khỏi tòa nhà hiện giờ của mình vào khoảng thời gian nào?”
Như vậy đại khái sẽ tương đương với thời gian tai họa có khả năng bùng nổ, hoặc là thời điểm có hành động to lớn.
Đủ loại cảnh tượng quái dị trong con mắt của Bouvard đang nhanh chóng biến mất, hắn nghe xong vấn đề của Jenna, mở to miệng, mơ màng đáp lại:
“Mưa, nước…”
Nói đến đây, ánh mắt của Bouvard tạch nổ tung, máu loãng bắn ra, chỉ để lại hai lỗ thủng đen và đỏ ô nhiễm nhau.
Thân thể của hắn bắt đầu phình to, giống như bị ngâm nước rất lâu, tái nhợt, ảm đạm, ướt át.