“Cha của ta điên rồi, vào chỗ sâu cung điện dưới lòng đất, không bao giờ quay trở về nữa…”
“Do đó ngươi cũng điên rồi sao?” Albus Medici cắt ngang lời nói nhảm của người đàn ông này.
Người đàn ông kia sợ run hai giây nói:
“Ta, nghe thấy tiếng triệu hồi từ chỗ sâu cung điện dưới lòng đất…”
Nói đến đây, ánh mắt của hắn quét qua khuôn mặt của Lumian, Albus và Elros, khóe miệng bị chòm râu bao quanh hơi nhếch lên, giống như lộ ra một nụ cười không rõ ràng.
Đôi mắt màu sắt đen của hắn càng trống rỗng, trong giọng nói nhiều thêm vài phần vội vàng:
“Các ngươi, nhanh đi đến chỗ sâu cung điện dưới lòng đất, nhanh đi đến chỗ sâu cung điện dưới lòng đất…”
“Vì sao không có ta?” Nhà thơ Iraeta nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Dòng ý niệm của Lumian xoay chuyển nhanh chóng, tìm kiếm điểm chung giữa mình và Albus, Elros.
Đúng như lời nhà thơ Iraeta đã nói, ‘các ngươi’ trong giọng nói của người đàn ông cổ quái trước mắt này không bao gồm hắn, kết hợp với hoàn cảnh trước mắt, trong này chắc chắn có vấn đề.
Ta là Thợ săn, Albus là Thợ săn, chẳng lẽ Elros cũng là Thợ săn sao? Trong lúc Lumian đang ngẫm nghĩ nguyên nhân, Albus Medici không hề để ý đến ngụ ý khủng bố ẩn giấu đằng sau lời nói của nghệ nhân tượng sáp, hắn cười hì hì hỏi:
“Ngươi muốn bọn ta đi đến chỗ sâu cung điện dưới lòng đất để mang ông nội, cha và anh trai của ngươi về hả, hoặc là gửi một lời hỏi thăm qua đó cho ngươi?”
Tính công kích hơi mạnh đấy… Đáng lý ra, hắn ít nhất là Kẻ phóng hỏa, hơn nữa còn là kiểu ma dược đã tiêu hóa gần hết, không cần luôn khiêu khích, mỗi một câu nói đều đang khiêu khích… Chẳng lẽ hắn đang định đánh lạc hướng người khác hắn chính là Kẻ khiêu khích sao? Lumian nhìn góc nghiêng có đường nét sắc sảo của Albus, lẩm bẩm vài câu trong lòng.
Người đàn ông đang tô màu con rối cho người ta không hề để ý đến Albus, tiếp tục công việc của mình.
“Đã quấy rầy.” Lumian chưa hề cho Albus cơ hội phát huy sâu hơn, duỗi tay phải ra, cầm lấy nắm đấm cửa, nhẹ nhàng khép cánh cửa gỗ màu son kia lại.
Sau đó hắn bỏ qua việc điều tra căn phòng có lính thiếc kia, sợ sẽ kích hoạt lên dị biến không cần thiết.
Trong bóng tối, Lumian xách theo đèn cacbua canxi, bước xuống bên dưới dọc theo từng bậc thềm làm bằng đá loang lổ.
Trong tiếng bước chân cộp cộp cộp quanh quẩn, Elros Einhorn đột nhiên nói:
“Người mới vừa rồi kia thật giống sư tử…”
Lumian hồi tưởng lại dung mạo của nghệ nhân tượng sáp kia, phát hiện bởi vì mái tóc và chòm râu màu đỏ tươi của hắn vừa dài lại dày, thật sự giống như một con sư tử hình người.
Albus Medici nhẹ nhàng vung vẩy đèn cacbua canxi đang xách trong tay, liếc nhìn Elros nói:
“Đây là lâu đài của ông ngoại ngươi, ngươi ở trong này đã sắp sáu năm, đừng biểu hiện giống với chúng ta những kẻ tới chơi này chứ, chẳng biết gì cả, không rõ ràng gì cả.”
“Ta thật sự không biết người mới vừa rồi là ai.” Elros lắc đầu: “Ta hiếm khi tiến vào cung điện dưới lòng đất, xa nhất chính là đi đến căn phòng chất đầy tượng sáp kia.”
Nói cách khác, ngươi đã lựa chọn con đường giống như ta trong vài lần thăm dò ít ỏi như vậy, hơn nữa cũng lựa chọn cánh cửa điên cuồng ở giữa ba cánh cửa Hy vọng, Điên cuồng và Tử vong… Vì sao lúc đó không tiếp tục đi sâu vào chứ, đang lo lắng cái gì sao? Lumian đoán ra được một ít tin tức từ trong câu trả lời ngắn gọn của Elros Einhorn.
Albus cười nhạo nói:
“Vậy ngươi có từng nghe nói đến truyền thuyết thành viên của gia tộc Sauron phát điên, tiến vào chỗ sâu cung điện dưới lòng đất, không còn trở về không?”
“Ví dụ như, ông nội ta điên rồi, đi vào chỗ sâu cung điện dưới lòng đất…”
Thành viên của Hội Chữ thập Sắt và Máu này bắt đầu bắt chước lời nói mê sảng của người đàn ông vừa rồi, cho dù tiếng nói hay giọng điệu thì đều vô cùng chân thật, hình tượng sinh động.
Rất tốt, hỏi ra vấn đề ta muốn hỏi… Lumian cảm thấy tuy rằng cách làm người của Albus Medici khiến cho người ta chán ghét, nhưng cũng có giá trị tồn tại.
Hắn như thể không có chỗ cố kỵ, lại đầy đủ sâu sắc, luôn có thể hỏi ra vấn đề bởi vì đủ loại nguyên nhân nên người khác không tiện hỏi đến.
Có một đội viên như vậy ở bên cạnh, Lumian có thể giấu mình ở trong chỗ tối tốt hơn, không bại lộ ý tưởng chân thật và thái độ của bản thân.
Trên bậc thềm làm bằng đá loang lổ giống như không có tận cùng, Elros vừa cẩn thận bước xuôi xuống vừa thở dài nói;
“Ta vẫn luôn biết đến truyền thuyết tương tự vậy.”
“Chủ nhân của lâu đài Thiên Nga Đỏ và thành viên gia tộc Sauron ở nơi đây, cho dù nam hay nữ đều dần dần thô bạo, nóng nảy, cuối cùng phát điên, tự mình hại mình sau đó có khả năng đi vào chỗ sâu cung điện dưới lòng đất, không trở về nữa, có khi vài năm một lần, có khi một năm hai ba lần lại xảy ra chuyện như vậy.”