Khi Lumian đi qua không khỏi chạm tới, cọ vào kia, chỉ cảm thấy bên ngoài thân chúng nó lạnh lẽo, tứ chi cứng ngắc, đúng là tượng sáp chân chính.
Cuối cùng, bốn người đã đi đến tận cùng của căn phòng này, mở cánh cửa bằng gỗ màu sắt đen kia ra.
Khi đi ra ngoài, Lumian theo bản năng liếc nhìn ra đằng sau.
Trong căn phòng tự nhiên tối tăm xuống, gương mặt tràn ngập thống khổ của các bức tượng sáp kia như ẩn như hiện ở trong ánh đèn phản chiếu.
Con mắt của chúng nó như thể đều nhìn sang bên này, lẳng lặng nhìn chăm chú vào lối ra.
Lumian lại một lần nữa hồi tưởng lại trải nghiệm bị tượng sáp từ trong sông tấn công, cổ tay buông xuống tự nhiên hơi nâng lên, lặng yên giơ ngón giữa với một phòng tượng sáp này.
“Thật sự muốn phóng hỏa nhìn xem nơi đây thiêu hủy.” Vào lúc này, Albus Medici dùng giọng điệu tiếc nuối cảm thán.
Lumian hơi ngẩn ra, thầm đồng tình:
Ý kiến hay!
Hắn hoài nghi nếu như mình thật sự có thể phóng hỏa thiêu hủy những bức tượng sáp này, ma dược sẽ hoàn toàn tiêu hóa.
Elros Einhorn ở bên cạnh dùng giọng điệu bình tĩnh nói:
“Lâu đài Thiên Nga Đỏ xảy ra trung bình ba lần hỏa hoạn mỗi tháng.”
Ngươi đang nói với bọn ta rằng cứ việc đốt đi, đừng sợ sao? Lumian oán thầm sau đó đi vào một hành lang ở đằng sau phòng tượng sáp.
Hành lang này hơi chếch xuống, thông xuống dưới lòng đất càng sâu hơn.
Lumian vốn định mím môi huýt sáo để tỏ vẻ cảm khái, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được xúc động.
Bốn người đi thẳng xuống dưới, cho đến khi hành lang một lần nữa bằng phẳng hướng tới trước.
Nơi đây đã không còn ngọn đèn tường sáng lên nữa, cho dù ngọn đèn sử dụng khí đốt hay là dựa vào ngọn nến, lúc này chúng nó đều ngủ say ở trong bóng tối.
Dựa vào ánh sáng hơi vàng của bốn chiếc đèn cacbua canxi, Lumian nhìn thấy một căn phòng có cánh cửa gỗ khép hờ ở góc chéo đằng trước, bên trong mơ hồ truyền ra mùi máu tươi nhàn nhạt mốc meo đến cực điểm.
Hắn đi tới, giơ tay đẩy cánh cửa gỗ kia ra.
Tia sáng tràn vào trong phòng, cảnh tượng bên trong đó đập vào mắt nhóm người Lumian, Albus.
Đây là một gian phòng ngủ không lớn, giường ngủ đã sập, gỗ mục nát, chiếc bàn đổ, đồ vật lộn xộn không nhiều phân tán ở chính giữa căn phòng.
Trên tường xung quanh có các dấu vết khắc sâu rõ ràng, giống như có người dùng móng tay mạnh mẽ cào ra vậy, cào đến cuối cùng, ngón tay thậm chí còn nát rụng xuống, chảy máu.
Máu lưu lại ở trong những khe hở này, dần dần oxy hóa biến thành màu đen, đã mất đi dáng vẻ vốn có theo dòng thời gian, nhưng mùi nhàn nhạt được giữ lại vẫn khiến cho người ta kinh ngạc.
Vào lúc này, một tiếng huýt sáo vang lên bên tai Lumian.
Albus Medici dùng phương thức này để biểu đạt cảm khái của bản thân.
Hắn chen lách qua từ bên cạnh Lumian, bước vào trong phòng, giơ tay sờ lên những vết cào khắc sâu vào vách tường kia.
“Ta có thể tưởng tượng được khi đó sẽ có tạp âm đáng sợ cỡ nào.” Trọng điểm chú ý của Elros có khuôn mặt mũm mĩm có vẻ không đúng lắm.
Lumian cảm giác lâu đài Thiên Nga Đỏ đã từng có người điên rơi xuống, bị giam ở nơi đây, dấu vết trên tường là các vết tích hắn lưu lại trước khi chết.
Thoáng tìm kiếm nhưng không có kết quả gì, bọn họ tiếp tục đi tới.
Bọn họ lựa chọn đường bên phải ở ngã ba, lại nhìn thấy một cánh cửa gỗ khép hờ.
Bên trong căn phòng này đổ nát, khắp nơi đều là vết máu biến thành màu đen, bên trên vách tường giống như còn được khảm một ít sự vật nghi ngờ là thịt nát hư thối.
Albus Medici quan sát một phen, chậc chậc nói:
“Có một thằng cha nổ tung ở trong này, nổ tung từ trong ra ngoài, máu và thịt vương vãi khắp nơi.”
Lumian gật đầu nhẹ đến không thể nhận ra, như thế không khác với phán đoán của hắn.
Đây là biểu hiện của một Kẻ phóng hỏa nào đó mất khống chế bỏ mạng sao?
Nhà thơ Iraeta một tay xách đèn cacbua canxi, hơi khó khăn rút tẩu thuốc gỗ anh đào ra, phát biểu lên đánh giá của bản thân:
“Ta không rõ vì sao sẽ lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng nghe ra rất có ý thơ.”
Nổ mạnh chính là nghệ thuật sao? Lumian lẩm bẩm một câu, đi vào phòng, tiến hành điều tra.
Trong hoàn cảnh như vậy, cảm xúc của hắn lại kích động hơn bình thường một chút, xúc động thô bạo rõ ràng có tăng cường.
Những vết máu và thịt nát mốc meo này như thể tản ra khí tức có thể ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của người khác.
Bốn người lại tiến lên trước hơn mười mét, lại thấy một căn phòng có cánh cửa gỗ khép hờ ở bên cạnh hành lang.
Căn phòng này không tràn ra mùi máu tươi rất nhạt kia, nhưng lại làm cho Lumian đang tới gần có cảm giác bị từng thanh binh khí sắc bén ấn vào da mình, tóc gáy không tự chủ dựng đứng lên.
Sắc bén!
Đây là một từ tự nhiên xuất hiện ở trong đầu hắn.
Theo chiếu vào của tia sáng đèn cacbua canxi, nhóm người Lumian và Elros nhìn thấy toàn bộ đồ đạc trong phòng này đều biến thành các khối nhỏ, cho dù giường ngủ hay là bàn học đều lấy hình thức các hộp vuông be bé kích cỡ ngón tay chồng lên nhau, ở trong trạng thái nửa sụp đổ.