Chương 1007: Sự yên tĩnh khác thường (3)

Cũng nhân cơ hội hỏi người đưa tin Con Rối kia xem xương cũ đại biểu cho cái gì!

“Được.” Franck không dong dài.

Phòng 207 khách sạn Golden Rooster.

Lumian bố trí nghi thức, kêu gọi ra người đưa tin Con Rối mặc váy nhỏ màu vàng nhạt này.

Hắn vừa đưa bức thư được gấp thành khối vuông cho đối phương vừa nở nụ cười hỏi:

“Xương cũ dưới lòng đất trước đó ngươi đã nói là chỉ cái gì vậy?”

Người đưa tin Con Rối lộ vẻ ghê tởm và chán ghét:

“Một ít xương cũ của kỷ nguyên thứ tư dơ bẩn, ghê tởm!”

Xương cũ của kỷ nguyên thứ tư… Lumian coi nhẹ những lời miêu tả mang khuynh hướng cảm tính của người đưa tin Con Rối này, lấy ra tin tức mấu chốt nhất.

Nhưng nó không đi sâu mang tính thực chất hơn những tin tức hắn đã biết được trước đó, dù sao phần lớn vấn đề ở dưới lòng đất Trier đều vốn đến từ kỷ nguyên thứ tư.

Lumian cân nhắc lại hỏi:

“Xương cũ đến từ đâu, dáng dấp như thế nào?”

Người đưa tin Con Rối tức giận đáp:

“Ta lại chưa từng nhìn thấy chúng nó! Chúng nó chỉ khí tức thôi đã chán ghét như vậy, ghê tởm như vậy, dơ bẩn như vậy!”

Hóa ra ngươi cũng không rõ ràng tình huống cụ thể… Lumian không quấy rầy người đưa tin Con Rối nữa, nhìn theo nó mang theo bức thư đã được gấp gọn gàng biến mất ngay trước mắt mình.

Mãi cho đến lúc này, Lumian trong lúc chờ đợi thư hồi âm của quý cô Pháp sư thì mới rảnh rỗi nhìn xem thu hoạch của đêm nay:

Một lọ Thuốc nói thật, một lọ thuốc mê của Hội Phúc Lạc, một lọ muối có mùi thần bí học và 1500 pelkin.

Trong nhà trọ 601 ở số 3 phố Áo khoác trắng.

“Muộn như vậy sao? Ta cho rằng các ngươi sẽ nhanh chóng giải quyết.” Jenna mặc váy mỏng làm từ vải bông nhìn thấy Franck trở về, đứng dậy nghênh đón ở cửa.

Nàng cảm thấy Franck cộng thêm Shire, cho dù gặp phải Thụ tinh sa đọa cũng có hy vọng thắng lợi, còn không hề nhỏ!

Franck lẩm bẩm nói:

“Gặp phải một chút ngoài ý muốn, a, ngươi chờ một chút.”

Franck nhìn về phía Jenna, vẻ mặt đột nhiên trở nên trịnh trọng.

“Sao vậy?” Jenna ngửi được khí tức bất thường.

Franck đi tới bên cạnh nàng, quan sát đồng tử của nàng.

Không có dấu vết của đeo kính áp tròng màu lam!

“Phù…” Franck thở phào nhẹ nhõm nói: “Trong một khoảng thời gian về sau, chúng ta phải thường xuyên xác nhận lẫn nhau xem có phải là diễn viên cải trang không.”

Các Diễn viên của con đường Cây Mẹ Dục Vọng cũng không thể thay đổi máu thịt giống như Người không mặt, điều chỉnh dung mạo từ trên căn bản, bọn họ chủ yếu dựa vào hỗ trợ từ vật phẩm hóa trang và các loại đạo cụ.

Trong này, màu mắt là chỗ các Diễn viên khó lòng chạm đến nhất, phải sử dụng vật bên ngoài, thông qua quan sát người xung quanh có đeo kính áp tròng có màu hay không là có thể đề phòng các Diễn viên đến bên cạnh mình ở trên trình độ lớn nhất.

Đương nhiên, việc này không phải lúc nào cũng có tác dụng, bởi vì có thể tìm Diễn viên có màu mắt giống với mục tiêu để nhập vai.

Với tình huống như trước mắt, màu mắt của Maipu Meyer là màu nâu đậm, của Jenna là màu lam, của Lumian cũng giống như thế, còn màu mất của Franck thì nhạt hơn chút, càng giống với màu xanh lam của nước hồ, tạm thời không cần lo lắng cựu giám đốc của rạp hát Vieux Pigeonnier kia ngụy trang – Maipu Meyer đã xa lánh Hội Phúc Lạc, trong tạm thời không bồi dưỡng ra Diễn viên mới được.

Người cần lo lắng duy nhất là Anthony Roseau, hắn cũng có một đôi mắt màu nâu đậm.

Là diễn viên học nghề của rạp hát Vieux Pigeonnier, Jenna tương đối mẫn cảm với các vấn đề của Hội Phúc Lạc, nàng lập tức cảnh giác, quan sát đôi mắt của Franck, cảm thấy sợ hãi nói:

“Các nàng lại đang nhắm vào khu chợ sao?”

“Là Maipu Meyer, hắn đã quay trở về khu chợ, không rõ đang ẩn mình ở đâu.” Franck không giấu giếm, nói từ đầu đến cuối câu chuyện.

Trong số các thành viên của Hội Phúc Lạc, người quen thuộc duy nhất của Jenna chính là Maipu Meyer, thậm chí còn hơi sợ hãi theo bản năng, bởi vì kẻ này đã từng là giám đốc của nàng, có thể quyết định tương lai của nàng.

Nàng không tự chủ sờ vào Mũi tên của kẻ khát máu đang được giấu ở trong túi ngầm, trịnh trọng gật đầu nói:

“Ta sẽ chú ý.”

Franck không nhiều lời, nhìn đồng hồ treo tường trên tường, đi vào phòng mình, mở máy thu phát vô tuyến điện ra, chuẩn bị liên lạc với 007.

Không bao lâu, nàng sử dụng máy đánh chữ và máy phân tích kia, đánh ra điện báo:

“007, gọi 007!”

Qua hai ba mươi giây, xuất hiện một bức điện báo do máy móc tự động đánh ra:

“Hidden Blade, ngươi đừng như vậy, ta sợ hãi, lại có chuyện gì nữa?”

“Vấn đề lần này khả năng hơi lớn!” Franck dùng phương thức nói sự thật đe dọa 007: “Ông anh, trước khi ta nói cho ngươi biết tình huống cụ thể, ngươi giúp ta thu thập một ít tin tức, ta muốn xác nhận: Một, có diễn biến gì liên quan đến tín ngưỡng Thần bệnh hoạn xuất hiện ở phố Pasteur và phố Evelyn khu vườn bách thảo không, hai, sâu trong lòng đất của nghĩa trang cũ trong nhà thờ St. Robert rốt cuộc cất giấu vấn đề gì.”