Đây là 1 không gian tràn ngập bóng tối.
Trong không gian này không có không khí, không có thực vật cũng không có bất kỳ sinh vật nào.
Nhưng mà tại nơi trung tâm không gian ấy. Chập chờn hai ánh hỏa đỏ như máu một cái bóng màu đen còn hơn cả màu sắc của không gian tối này. Nó lơ lững trên không trung ánh mắt vô định xoay tròn, trong miệng thì liên tục phát ra những âm thanh rợn người.
Thì thầm~~~ “ ta là Hắc Ám hay là Phan Hoàng”
Thì thầm~~~ “ ta là Hắc Ám hay là Phan Hoàng”
Liên tục thì thầm, liên tục tần số âm thanh rợn người cứ phát ra bao trùm lên tất cả mọi góc nhỏ của không gian khiến không gian rung động như sắp tan vỡ ra.
Nó cứ tiếp tục thì thầm từ ngàn lần, trăm ngàn lần cứ như kéo dài vô hạn vậy.
Đột nhiên âm thanh chập mạch im bặt đừng lại.
Hai hòn lửa đỏ vừa lúc nảy vô định nay là có thần trí, nghĩa là cái gì đó sắp ra đời .
———
Cái bóng đen đó chính là Hắn .
Hắn là Phan Hoàng, thật sự không thể nghĩ rằng hắn có thể xuyên qua ,hơn nữa mém suýt nữa thì đã bị một Ấu Thần thôn phệ mất đi bản ngã.
Phan Hoàng trong lòng phiền muộn cảm khái rất nhiều, bất quá hắn cũng không phải là không thể tiếp nhận, tương phản hắn ở sâu trong nội tâm ẩn ẩn còn có một tia mừng thầm.
Vì đời trước của hắn không mấy được tốt đẹp cho lắm, từ mặt tình cảm đến sự nghiệp. Hắn tự nhận là người có EQ cao nhưng đời lại luôn đi theo đồng tiền mà phản bội lại hắn.
Trong một lần hắn vì cứu một đứa bé qua đường mà bị thương đến nổi liệt giường, tuy nói sau đó hắn trở thành một anh hùng nhưng chỉ là một thời gian ngắn, theo thời gian trôi qua sự tích về hắn bị lãng quên. Sau đó là những chuỗi ngày bị chế giễu, người thân gia đình thì mất sớm, nữa kia thì sợ khổ nhọc mà lựa chọn bỏ rơi hắn để hắn một mình cô đơn, sau vài năm điều trị hắn mau chóng lấy lại đôi chân và có cho mình một công việc, một gia đình ấm áp nhưng vì một xích mích nhỏ từ con hắn và một ông lớn nào đó đã kiến hắn tan nhà nát cửa vợ con cách biệt âm dương, hắn vì cứu con mà lựa chọn hy sinh.
Chẳng qua khi mở mắt lần nữa, Phan Hoàng phát hiện mình đã tới một không gian đen tối, lúc đầu hắn cho rằng đây là địa ngục.
Nhưng trong đầu lại không biết lúc nào hiện lên 1 khuôn mặt nạ đầu lâu dữ tợn muốn nuốt đi ý thức của hắn nhưng vì một lí do nhỏ mà khuôn mặt nạ đầu lâu kia đã không thể ngay lập tức nuốt đi ý thức của hắn. Hơn thế nữa hắn còn phát hiện khuôn mặt nạ này đang có xu thế yếu dần và có hiện tượng tan biến.
Thế là dục vọng cầu sinh bùng phát khiến hắn điên cuồng kháng cự nên mới có lời nói thì thầm xuất hiện lúc ban nảy.
Sau nhiều ngày kịch liệt phản khán khuôn mặt nạ đầu lâu đó mới bắt đầu tan biến, trong đầu giống như bỏ được tảng đá nặng nghìn tấn đè xuống.
Tin tức của “ chủ nhân củ” bắt đầu hiện lên tâm trí hắn.
Hắn chậm rãi dơ cao cánh tay như đám mấy đen được định dạng lên trước mặt.
Tay xoè lòng bàn tay ra, ánh mắt sâu thẳm như uyên thâm chậm rãi đánh giá.
Phan Hoàng không biết nên nói nhưng thế nào vì thân thể của hắn hiện tại giống như một linh hồn ( có đặc tính lơ lững trên không trung ) thân cao 0,8m mập mập tròn tròn hơn nữa hắn còn không có chân, toàn thân thì màu đen duy nhất điểm sáng màu trắng cùng với màu đỏ như máu là chiếc mặt nạ đầu lâu người và mắt.
Chúng đóng vai trò làm cái đầu của hắn . Điều đáng chú ý nhất là mặt nạ đầu lâu của hắn không giống như trong ý thức cái kia mặt nạ, không hề dữ tợn, không có một chút sắt bén gây gốc. Tổng thể mà nói nhìn còn có chút đáng yêu hơn.
“ chẳng lẻ đây là hình thái ban đầu của ấu thần chăng? Manh vương”
———————
Hình tượng main na ná giống ( Hollow + Yomawaru )