Chương 63: Quỳ Xuống Hôn Giày Của Ta!

Quốc Vương Vạn Tuế

Tác Giả: Loạn Thế Cuồng Đao

Quyển 2: Tranh vanh sơ hiển.

Chương 59: Quỳ xuống hôn giày của ta!

Dịch giả: huhihe

Biên dịch: †Ares†

Nguồn: 4vn.eu

Yến hội mừng công đã đến lúc cao trào.

Tôn Phi bưng chén rượu đi tới giữa đám binh sĩ.

Vừa trải qua một hồi áp lực khiến kẻ khác ngạt thở cùng với điên cuồng chém giết, chỉ có rượu ngon cùng nữ nhân, mới có thể những thiết huyết hán tử này thả lỏng, mãnh nam tóc trắng Pearce cùng tráng hán tóc dài Drogba cười lớn, dùng một chiếc khay bạc lớn cỡ cái chậu rửa mặt thay chén rượu, tiếng cười cuồng hào phóng vang vọng khắp quảng trường, bao gồm cả quan giám ngục Oleguer ở bên trong đội ngũ hai mươi ba người cùng Tôn Phi cùng nhau thông qua dây thừng trượt xuống tường thành giống như là cảm tử quân phát động tấn công, trừ Breno anh dũng hy sinh ở trên cầu đá, hai mươi hai người khác mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng là cuối cùng đều còn sống trở về, trải qua một trận chiến đấu kề vai sát cánh vì quốc vương, làm cho những hán tử cương thiết này tạo được một tình hữu nghị vượt xa thông thường.

Quảng trường phía bắc, những hán tử này tập trung cùng một chỗ, có người ngồi ở trên bàn đá lớn tiếng cụng ly, có người thân trên để trần đấu vật thử sức, có người đỏ mặt tía tai mà chơi bài bạc, cũng có người nhiệt tình dâng trào cùng các cô nương ôm nhau khiêu vũ, thậm chí ngay cả quan giám ngục Oleguer, cũng bởi vì tham gia trận tử chiến lần này, mà chiếm được sự kính trọng của không it người!

- Cạn ly! Các huynh đệ thân thiết của ta!

Tôn Phi giơ chén rượu lên hướng các dũng sĩ hỏi thăm.

- Các huynh đệ cạn ly! Quốc vương vạn tuế!

Đám binh sĩ đồng thời hoan hô giơ chén rượu lên, Alexander bệ hạ đến làm cho bọn họ cảm thấy quang vinh.

- Chén thứ hai, kính anh hùng Breno của chúng ta!

Tôn Phi rưới chén rượu lên mặt đất, lớn tiếng nói:

- Cha mẹ của hắn cũng là cha mẹ của mọi người chúng ta, con hắn cũng là huynh đệ của mọi người chúng ta. . .Người nhà của Breno, đều được vương thất Hương Ba Thành phụng dưỡng, cho đến khi con của hắn trở thành một nam tử hán dũng cảm chính trực giống như cha mình.

- Kính người anh hùng Breno!

Đám binh sĩ đều trầm mặc đem rượu ngon cầm trong tay rưới trên mặt đất, tại giờ phút này, rất nhiều người trong mắt tựa hồ hiện lên cảnh thân ảnh một nam tử trái tim bị xuyên thủng vẫn như cũ ôm lấy ba tên địch nhân nhảy xuống cầu đá. . . Breno, người anh hùng, đây là chiến hữu, đây là đồng bạn!

- Chén rượu thứ ba, kính các chiến hữu của người anh hùng Breno, kính hai mươi hai vị dũng sĩ vĩ đại của Hương Ba Thành, Pearce, Drogba, O'neill, Essien, Barak. . .

Tôn Phi lần lượt đọc lên tên những dũng sĩ xung phong đi ra thành cùng chính mình, hắn mỗi lần đọc lên một cái tên, trong đám người liền nổi lên một trận hoan hô nhiệt liệt, mà những người được đọc tên thì kích động đến phát run.

- Nguyện Chiến Thần phù hộ các ngươi, những dũng sĩ của ta, tên của các ngươi sẽ cùng Hương Ba Thành tồn tại, hiện tại, ta lấy danh nghĩa quốc vương Alexander, ban cho các ngươi quanh vinh; giáp trụ, vũ khí trong lúc tác chiến của các ngươi, sẽ được thợ rèn ưu tú nhất trong thành tu bổ lại, sau đó một lần nữa sẽ trở lại trong tay các ngươi. . .

Thanh âm Tôn Phi giống như là một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt huyết dịch của mỗi binh sĩ, nhìn thấy nhóm đại lực sĩ dùng ánh mắt khó có thể tin cùng kích động vạn phần, Tôn Phi rót đầy chén rượu trong tay rồi giơ lên cao, lớn tiếng nói:

- Đúng, các dũng sĩ của ta, các ngươi không có đoán sai, những vũ khí tối bảo của vương thất sẽ được vĩnh viễn ban thưởng cho các ngươi, bởi vì nó là huân chương cho cuộc chiến đấu anh dũng của các ngươi.

Hơn hai mươi bộ giáp trụ cùng vũ khí kia, là trân bảo lão quốc vương khi còn sống tỉ mỉ cất giữ, tuy rằng không phải loại ma pháp trang bị hiển hách trong truyền thuyết, nhưng ở một nước phụ thuộc cấp sáu trong đế quốc cấp một mà nói, tuyệt đối vô giá, cho dù dốc hết tích súc cả đời của trung cấp quan quân như giám ngục Oleguer, cũng không có biện pháp mua được một bộ trang bị đầy đủ như vậy.

Bởi vậy khi Tôn Phi vừa nói xong, đám binh sĩ tức khắc nhiệt liệt hoan hô.

Một quốc vương thưởng phạt phân minh như vậy, mới đáng giá để bọn hắn dốc sức vào sinh ra tử, hơn nữa trong chiến đấu Alexander bệ hạ luôn luôn xung phong ở phía trước nhất, dùng thân thể của mình dùng thân thể của mình vì đồng đội mà ngăn cản đao kiếm của địch nhân, biểu hiện liên tiếp như vậy, làm cho uy vọng cùng sức kêu gọi của Tôn Phi ở trong quân đội, đã không người nào có thể sánh bằng.

Quốc vương bệ hạ liên tiếp hào phóng ban thưởng, đã đem yến hội mừng công đẩy đến cao trào nhất.

Trong không khí đều tràn ngập mùi rượu say lòng người.

Tôn Phi nhất thời phấn khích, thậm chí cởi bỏ trường bào quốc vương hoa lệ trên người, thay bằng một bộ giáp mềm, để trần hai tay cùng nhóm lực sĩ đấu vật đấu rượu, cái này là trò chơi của nam nhân, hắn rất nhanh hòa mình cùng đám binh sĩ, lợi dụng hình thức người man rợ để ăn gian, Tôn Phi liên tục thoải mái ném đi mười mấy đại lực sĩ của Hương Ba Thành một cách nhanh chóng, đem sự anh dũng của quốc vương thể hiện rõ ràng. . .

Không khí vui vẻ bao phủ khắp Hương Ba Thành sau chiến tranh.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên phát sinh dị biến.

Quảng trường trung tâm, nơi đoàn người tập trung nhiều nhất, không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên truyền tới một hồi tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng mắng tức giận của nữ nhân, trong đó cón thoáng xen lẫn tiếng cười cợt của nam nhân. . .

Tôn Phi nhíu mày.

Nhóm binh lính đang chơi đùa vui vẻ cũng dừng chén rượu trong tay.

- Là xú tiểu tử nào đó uống rượu quá nhiều mà liều lĩnh cố chấp hôn cô nương hắn yêu thích sao?

Phản ứng đầu tiên của Tôn Phi cùng đám lính, đều là như thế.

Ha ha, tuy rằng hành vi như vậy cũng không phải là một hành động của người văn minh, nhưng lúc này cả thành đang hân hoan, hành vi phóng túng luôn thường xuất hiện, có lẽ chúng ta có thể tha thứ cho bát sắc xui xẻo đảm bao thiên kia, phải biết rằng các cô nương ở Hương Ba Thành chính là tương đối đanh đá, ha ha, Chiến Thần phù hộ cho đại gia hỏa kia.

Các nam nhân ở một khắc này đều hiểu ý mỉm cười.

Thế nhưng, ngoài dự liệu của mọi người chính là, hỗn loạn cùng tiếng la mắng tức giận trên quảng trường cũng không nhanh chóng bình ổn như bọn hắn dự liệu, ngược lại càng lúc càng lớn, thanh âm la mắng tức giận cùng tiếng kêu sợ hãi xen lẫn tiếng hoan hô nghe đặc biệt chói tai, rất nhiều người ngừng nhảy, bắt đầu hướng về phía giữa quảng trường đi tới, hoan thanh tiếu ngữ dần dần trùng xuống, ánh mắt mọi người đều tập trung hướng về phía ngọn nguồn hỗn loạn.

Tôn Phi đứng ở trên thềm đá nhìn lại, một giây sau, ánh mắt hắn nhất thời phát lạnh, toàn thân sát khí bạo phát.

- Trời ạ, có người khi dễ Angela!

Kỹ năng người man rợ “nhảy vọt” trong nháy mắt phát động, sưu một tiếng, Tôn Phi lăng không nhảy hơn mười thước, mấy lần nhảy lên nhảy xuống nhằm phía quảng trường mà tới.

Lúc này, đoàn người đã vây thành một vòng tròn.

Ở trung tâm vòng trong này, tiểu la lỵ tóc vàng Ji Ma cùng hơn mười người dân nghèo trẻ tuổi hợp thành một bức tường người, ánh mắt đỏ bừng căm tức nhìn mấy kỵ sĩ trước mặt, mà ở phía sau bọn họ, Angela trên người mặc áo dài màu lam sắc mặt tái nhợt ngồi xổm người xuống, trong tay dìu một chàng trai trẻ khoảng mười lăm mười sáu tuổi tóc ngắn, tiểu tử kia cổ bị thương nặng, bị lợi kiếm chém thành một khe hở nhìn thấy mà giật mình, ngay cả hít thở cũng khó khăn, bọt máu không ngừng phun ra từ trong miệng của hắn, giống như là người đang bơi trong nước bị sặc vậy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, máu huyết phun ra tung tóe, thậm chí nhuộm đỏ cả áo dài Vương Hậu lễ bào màu lam của Angela.

- Phi! Tiện dân không biết sống chết, dám khoa tay múa chân đối với kỵ sĩ cao quý của đế quốc!

Cầm đầu kỵ binh Zenit đế quốc là một gã mặc áo choàng màu hồng “Keng” một tiếng đem trường kiếm đầy máu tươi cắm trở về trong vỏ, một kiếm chém đứt yết hầu kẻ khác, đối với hắn mà nói chỉ phảng phất là một chuyện tình không đáng kể, vẻ mặt hắn khinh thường nhìn Ji Ma cùng bình dân Hương Ba Thành trước mặt quát:

- Muốn sống, mau quỳ xuống hôn giày của ta, sau đó lập tức cút ngay cho ta, cái lũ không biết xấu hổ này, phó kỵ sĩ trưởng sứ đoàn Mark đại nhân chỉ là muốn mời Vương Hậu điện hạ tương lai của các ngươi khiêu vũ mà thôi. . .

Tên kỵ sĩ áo choàng hồng giọng âm dương quái khí, đem “Vương Hậu điện hạ” với “Khiêu vũ” một cách đầy ẩn ý, là nam nhân đều hiểu được ý tứ dâm đãng trong câu nói đó, nói xong, hắn còn đắc ý hướng về phía đồng bạn phía sau nháy nháy mắt vài cái.

Phía sau hắn cũng là mười mấy gã kỵ binh mặc áo choàng hồng, nhất thời đều ôm cánh tay cười phá lên dương dương tự đắc.

Mà ở giữa bọn kỵ binh, tiểu vương tử Bristol Kempinski vẫn đứng phía sau tráng kiện kỵ sĩ, nghe vậy khóe miệng nhết lên tỏ vẻ khinh miệt, nhìn lướt qua thần dân Hương Ba Thành xung quanh, chẳng thèm ngó tới, ánh mắt của hắn xẹt qua trên người tiểu la lỵ tóc vàng Ji Ma, ánh mắt sáng ngời, hơi chút dừng lại, sau đó xuyên qua đám người, rơi xuống trên người nữ hài tử mặc thiên trường bào màu lam như nữ thần, thần thái dâm loạn lóe ra, không chút nào che dấu dục vọng chiếm lấy của mình.

Đúng lúc này

Sưu!

Một trận kình phong thổi qua, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, một thân ảnh cao lớn vĩ ngạn đột nhiên xuất hiện… Đúng là Tôn Phi lợi dụng kỹ năng của Dã Mang Nhân kịp thời chạy tới.

Nhãn thần Tôn Phi như đao, nhìn quét qua một cái, rất nhanh liền thấy rõ tình huống bên trong.

Hắn biến sắc, không để ý đến thái độ khiêu khích giống như chó dữ của bọn kỵ binh áo hồng, trước tiên bước nhanh tới bên người Angela, ngồi xổm người xuống tay đỡ người thanh niên nhìn giống như đã không sống nổi sau lưng, tâm niệm vừa động, nháy mắt từ trong không gian triệu hồi ra một lọ dược thủy sinh mệnh trị liệu, bên trong bình còn một ít dược thủy màu đỏ, toàn bộ thật cẩn thận nhỏ vào trong miệng người trẻ tuổi cùng với vết thương ghê người trên cổ.

Một cỗ ma lực nhàn nhạt bắt đầu khởi động.

Sinh mệnh trị liệu dược thủy lại một lần nữa phát huy hiệu quả không thể tưởng tượng nổi, rất nhanh, vết thương trên cổ người thanh niên lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được khép nhỏ dần, cuối cùng biến mất, mà máu trong miệng hắn cũng không còn phun ra nữa, lồng ngực phập phồng kịch liệt bắt đầu trở nên vững vàng, thở ra cũng không dồn dập, thần trí trở nên rõ rang, chậm rãi mở mắt ra.

Tôn Phi thấy thế, trong lòng chợt nhẹ đi.

May mắn lúc ban ngày pha loãng dược thủy trong nước sạch để cứu chữa thương binh xong, sinh mệnh trị liệu dược thủy còn thừa lại một chút, vốn Tôn Phi muốn lưu lại chuẩn bị khi cần đến, không thể tưởng được thật đúng là tại thời khắc mấu chốt này có tác dụng, nếu không, thanh niên này chỉ sợ lúc này đã trở thành một khối thi thể lạnh băng.

Chứng kiến quốc vương bệ hạ lại thi triển thần tích, thần kỳ đem người thanh niên cứu sống lại, thần dân Hương Ba Thành vây xung quanh không nhịn được hoan hô một trận.

- Angela, nói cho ta biết, là chuyện gì xảy ra?

Tôn Phi đỡ người trẻ tuôi giao cho binh lính phía sau chiếu cố, lạnh lùng quét mắt tới bọn kỵ binh Zenit đế quốc đang dương dương tự đắc cười lớn khiêu khích, xoay người hỏi.

Angela thuần khiết vô cùng trên mặt hiện lên thần sắc phẫn nộ, bàn tay nhỏ bé trắng nõn gắt gao cầm lấy tay Tôn Phi, đem hết thảy sự tình phát sinh vừa rồi thấp giọng nói vào tai Tôn Phi. Tôn Phi càng nghe càng phẫn nộ, một cỗ lửa giận khó có thể ngăn chặn hừng hực thiêu đốt bộ ngực hắn, sắc mặt cũng trở nên lạnh như băng, một cỗ sát khí lạnh thấu xương, trong lúc bất tri bất giác theo trong cơ thể của hắn phát ra.

Nguyên lai, không ngờ là bọn kỵ binh dơ bẩn này làm bộ như say rượu đối với Angela, Ji Ma cùng mấy người tỷ muội mà động tay động chân, vốn ngay từ đầu các cô nương băn khoăn đối phương là kỵ sĩ nước quân chủ đế quốc Zenit, còn nhường nhịn đôi chút, ai biết đối phương lòng tham không đáy, có mấy người, thế nhưng dám cả gan làm loạn động tay động chân với Angela, muốn Angela phải qua bồi kỵ sĩ trưởng Semak của bọn họ uống rượu khiêu vũ, hành vi vô lễ của đám binh sĩ này nhất thời khiến cho vài người thanh niên đứng bên cạnh bất mãn, tuổi trẻ khí thịnh bọn hắn sao có thể để vị hôn thê của Alexander vĩ đại bị vũ nhục, lập tức đi tới chỉ trích, song phương tranh chấp xô đẩy, nhưng binh lính Zenit lập tức rút ra lợi kiếm, chặt đứt yết hầu thanh niên đứng ở phía trước.

Tôn Phi kiên nhẫn nghe Angela giải thích tường tận cái chuyện vừa xảy ra, vỗ nhè nhẹ bả vai vị hôn thê, ý bảo nàng yên tâm, sau đó từng bước một đi ra phía trước, tách bức tường người mà Ji Ma cùng vài người trẻ tuồi lập ra, đứng ở phía trước.

- Nga, ngươi chính là Alexander quốc vương, phải không?

Kỵ sĩ trưởng Semak được bọn kỵ binh Zenit đế quốc tiền hô hậu ủng xung quanh, hai tay ôm ngực đi tới phía trước vài bước, cằm ngẩng lên, thần thái kiêu căng đánh giá Tôn Phi trên dưới mấy lần, mới thản nhiên nói:

- Quốc vương bệ hạ, ta đối với phương thức đãi khách của Hương Ba Thành rất không hài lòng, ngươi xem, binh lính của ta chỉ muốn mời Vương Hậu điện hạ nhảy một điệu mà thôi, thậm chí còn có người ngang ngược chỉ trích…

Nói thật, kỵ sĩ trưởng Semak đối với tên Alexander quốc vương trước mắt này không có…chút nào kính ý, hoặc nói cách khác trong đáy lòng hắn hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn khinh thường quốc vương nho nhỏ hai lúa này, Zenit đế quốc có vô số nước phụ thuộc phía dưới, Hương Ba Thành chỉ là một nước phụ thuộc cấp sáu nho nhỏ mà thôi, trong mắt kỵ sĩ trưởng đại nhân, thậm chí còn không bằng người chăn ngựa thấp hèn St.Petersburg, cho nên hắn không có…chút nào che dấu sự khinh miệt của mình, cười nói:

- Như vậy đi, tuy rằng bị quấy nhiễu hứng thú, nhưng nếu Vương Hậu có thể đứng ra khiêu vũ bàn tròn với chúng ta, chuyện vừa rồi, ta xem như không có phát sinh qua…

Lời này vừa nói ra, thần dân Hương Ba Thành chung quanh nhất thời mắng to, ở Azeroth đại lục, khiêu vũ bàn tròn là hạ tiện nhất mà kỹ nữ dùng để đòi nam nhân lúc khiêu vũ, đường đường là Vương Hậu tương lai lại đi khiêu vũ bàn tròn, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.

Kỵ sĩ trưởng Semak không có chút nào để ý tiếng mắng tức giận của người xung quanh.

Dáng vẻ hắn kiêu ngạo mỉm cười, trong ánh mắt đã tràn ngập ý trêu đùa, giống như vị vua cao cao tại thượng nắm giữ sinh tử vậy, đột nhiên, hắn duỗi tay chỉ vào tiểu la lỵ tóc vàng phía sau Tôn Phi, tiếp tục nói:

- Quốc vương bệ hạ, còn có một việc, cho tiểu người hầu tóc vàng kia buổi tối đến hầu hạ quân đoàn của ta, nàng hẳn là nên cảm tạ ta đã ban cho nàng quang vinh, ha ha…Nga, đúng rồi, còn ngươi nữa thứ dược thủy vừa dùng để cứu chữa cho dân đen kia, ta cảm thấy hứng thú, toàn bộ ngươi đều cho ta, làm được điều này, Zenit đế quốc sẽ không truy cứu sự thất lễ của Hương Ba Thành.

Nói xong, Semak hài hước nhìn Tôn Phi.

Trước đó, Semak từng đi qua rất nhiều nước phụ thuộc, những quốc gia kia đại thần cùng quốc vương giống như là tên khất cái đáng thương, vì có thể làm cho quốc gia của mình tiếp tục được Zenit đế quốc bảo vệ, nghĩ đủ mọi biện pháp đến lấy lòng Semak, thậm chí từng có một tiểu quốc phụ thuộc cấp năm, quốc vương vì muốn Semak vui, lại có thể ép buộc Vương Hậu xinh đẹp mới nạp của chính mình đêm khuya đến hầu hạ vị đế quốc kỵ sĩ trưởng Semak này, hôm nay chỉ yêu cầu như thế, theo kỵ sĩ trưởng đại nhân cao cao tại thượng xem ra, đã xem như là ban ân ngoài mong đợi, tiện nghi cho quốc vương Hương Ba Thành còn trẻ này.

Tâm lý của Semak có chút điểm biến thái, hắn phi thường thích nhìn thấy cảnh quốc vương có quyền lực độc nhất vô nhị trên lãnh thổ của chính mình, khom lưng quỳ gối trước mặt mình biểu tình giãy dụa lấy lòng, điều này làm cho hắn cảm thấy khoái cảm chinh phục.

Nhưng hôm nay, Semak không có như ý nguyện tìm được cái loại khoái cảm này, bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện, người quốc vương trẻ tuổi đứng ở trước mặt mình này, lúc chính mình nói chuyện, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một loại thần sắc cùng diễn cảm kỳ quái, thần sắc trấn định như thường, vô cùng lạnh lùng, không có…chút thần sắc lấy lòng hoặc nịnh hót nào.

Nhất thời, Semak cười lạnh

- Quốc vương tuổi trẻ vô tri, sự kiên nhẫn của ta là có hạn, mời ngươi dựa theo yêu cầu của ta đi làm, nếu không, hắc hắc, tin tưởng ta, kỵ sĩ trưởng phẫn nộ, một cái Hương Ba Thành nho nhỏ này của ngươi, tuyệt đối không thể đảm đương nổi.

Phối hợp với “Tối hậu thư” của Semak, bọn kỵ binh áo hồng phía sau hắn rút ra lợi kiếm của bản thân như tiếng chuông keng, vẻ mặt hung hãn đe dọa Tôn Phi, trên mặt bọn hắn lộ ra sự tàn nhẫn nhe răng cười hài hước, sử dụng chuôi kiếm đập lên giáp trụ trên người mình vang lên một trận loạn hưởng.

Trước kia bọn hắn ở một ít nước phụ thuộc cấp năm cấp sáu, một chiêu này mọi việc đều thuận lợi, cho dù quốc vương thoáng có ý tứ chống cự, cũng sẽ bị sợ tới mức tè ra quần, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Trong nháy mắt này, bọn kỵ binh giống như thấy được quốc vương trẻ tuổi trước mắt này, chịu nhục để cho vị hôn thê xinh đẹp vô song của hắn khiêu vũ bàn tròn rồi.

Thế nhưng

- Nói đi, bọn hỗn tạp các ngươi, muốn chết như thế nào!

Đây là câu trả lời của quốc vương tuổi trẻ.

- Cái gì? Hắn… Hắn nói cái gì?

Bọn kỵ binh đưa mắt nhìn nhau.

Với thái độ cao cao tại thượng của bọn hắn trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp, như thế nào… Một cái quốc vương của nước phụ thuộc cấp sáu nho nhỏ, thế nhưng lại nói chuyện đối với kỵ sĩ trưởng nước quân chủ cao quý như vây, chẳng lẽ hắn không cần ngai vàng của mình nữa sao?

- Ngươi nói cái gì? Tiểu tử, ngươi biết mình đang nói gì sao?

Chứng kiến kỵ sĩ trưởng Semak mặt đã muốn lạnh xuống, tên kỵ binh trước đó chém đứt yết hầu người trẻ tuổi cảm thấy đây là một cơ hội nịnh nọt tốt, hắn liền khí thế hung hăng càn quấy vọt tới trước mặt Tôn Phi, lợi kiếm chỉ vào cái mũi Tôn Phi, mắng to:

- Ngươi cái đồ thấp hèn liều lĩnh này, lại vẫn thật sự cho rằng mình là quốc vương sao? Mau quỳ xuống, hôn giày kỵ sĩ trưởng giải thích, nếu không…

Phanh!

Một tiếng vang lên cắt đứt tiếng kêu gào của hắn.

Tên kỵ binh còn chưa nói hết lời, đột nhiên cảm giác mình hình như bị thứ gì đó đánh trúng, đột nhiên mát lạnh, hắn nghi hoặc cúi đầu nhìn lại, một giây sau trên mặt nhất thời xuất hiện biểu tình không thể tưởng tượng nổi, sự sợ hãi trước nay chưa từng có khiến hắn muốn há mồm hét chói tai, nhưng khi miệng hé mở ra, phun ra một mồm máu loãng, căn bản không có thanh âm nào phát ra.

Chỉ một quyền đầu, theo phía sau lưng của hắn xuyên qua, mang theo máu tươi.

Toàn trường kinh hô, hít vào một hơi khí lạnh

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, tại…thời khắc kỵ binh này kêu gào, Alexander vẫn luôn không nói tiếng nào đột nhiên một quyền đánh ra, oanh trúng ngực kỵ binh liều lĩnh này, vang giòn một tiếng, sức mạnh người man rợ cấp mười hai không có chút nào giữ lại, toàn bộ bùng nổ, trực tiếp đem thân thể xuyên thủng, mang theo nắm tay đầy màu tươi xuất hiện lộ liễu phía sau lưng tên kỵ binh, nổ nát hoàn toàn nội tạng của hắn.

Tất cả mọi người bị dọa sợ ngây người.

Đây là cái dạng lực lượng khủng bố không thể tưởng tượng nổi a, cũng chỉ là dựa vào nắm tay, nhưng lại không khoan nhượng đem thân người đánh ra một cái lỗ máu, làm cho bọn họ càng thêm nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ thấy một giây sau cánh tay Alexander đột nhiên chấn động, đã đem thi thể tên kỵ binh chấn thành từng khối thịt nát, rơi trên mặt đất.

Tê tê tê tê!

Một hơi lãnh khí hít vào.

Tên kỵ sĩ trưởng Semak cao cao tại thượng kia, cũng bị màn huyết tinh này mà cả kinh liên tục lui về sau ba bốn bước, mặt khác mấy tên kỵ binh áo hồng, cũng bị sợ ngây người, trong ánh mắt tất cả đều chấn động không thể tưởng tượng nổi, trên mặt đất là một mảnh thịt nát hình chữ “phiến” còn bốc hơi nóng, trong lúc nhất thời vũ khí bọn hắn cầm trong tay, đều có chút run rẩy.

Trong lúc nhất thời trên quảng trường toàn bộ tĩnh lặng có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Thần a, Alexander quốc vương cư nhiên đánh chết binh lính sắc phong sứ đoàn của Zenit đế quốc, một màn dao động lòng người này làm cho rất nhiều người trong lúc nhất thời trong đại não đều trống rỗng… Bất quá đồng thời lúc này, thần dân Hương Ba Thành lại cảm thấy được trút giận, vô cùng thống khoái.

- Nói, tiểu tạp chủng, các ngươi muốn chết như thế nào?

Một quyền đánh kỵ binh Zenit phát nổ, giống như chụp chết ruồi bọ, biểu tình trên mặt Tộn Phi không có chút nào biến hóa, trên mặt mang chút khinh bỉ lắc lắc nắm tay dính máu loãng, hắn từng bước một hướng tới tên kỵ sĩ trưởng Semak cùng bảy tám tên kỵ binh, ngữ khí lạnh như băng, ánh mắt như đao, đầy sát ý, ánh mắt nhìn thấy đối thủ, giống như là nhìn thấy một đống thịt nát mà ngay cả chó hoang cũng không thèm ăn.

- Ngươi dám giết chết binh lính đế quốc?

Khiếp sợ qua đi, Semak kỵ sĩ trưởng giận tím mặt. Đột nhiên bị so sánh với chó hoang, hắn phẫn nộ run rẩy, chỉ vào Tôn Phi phẫn nộ quát:

- Xong đời! Hương Ba Thành xong đời, ngươi xong rồi! Ta tuyên bố, từ giờ trở đi, Hương Ba Thành trở thành địch nhân của Zenit đế quốc, run rẩy đi, tòa thành của các ngươi sẽ bị san thành bình địa.

- Là sao?

Tôn Phi trên mặt mang theo vẻ chẳng thèm ngó tới nói:

- Địch nhân thì địch nhân đi, Zenit đế quốc thực giỏi lắm sao? Hương Ba Thành có thể bị san thành bình địa hay không rất khó nói, nhưng là các ngươi một người cũng đừng mong muốn sống sót đi ra khỏi Hương Ba Thành, đây là sự thật không thể nghi ngờ.

Nói tới đây, Tôn Phi quát một tiếng:

- Pearce, Brooke, ở chỗ nào?

Phía sau, từ cuối cùng trong đám người mãnh nam đầu bạc Pearce cùng Brooke đang chen chúc tới nghe được quốc vương gọi, lập tức xông tới quỳ trên mặt đất lớn tiếng đáp lại:

- Alexander bệ hạ, cung kính nghe mệnh lệnh của ngài.

- Sơ tán người dân, tập trung quân đội, đóng cửa thành, phong tỏa giao thông bên trong thành, đem nơi đóng quân của sắc phong sứ đoàn vây chặt cho ta, chờ mệnh lệnh của ta, nếu có người dám phản kháng, giết không cần hỏi.

- A?

Nghe được mệnh lệnh như vậy, lão luyện như Brooke nhất thời chấn động, chẳng lẽ bệ hạ cùng với Zenit đế quốc khai chiến? Thậm chí ngay cả một hán tử lỗ mãng như Pearce, trong lúc nhất thời nghe được mệnh lệnh cũng khó có thể tiêu hóa nổi.

Phía đối diện.

Kỵ sĩ trưởng Semak nghe vậy thẹn quá hóa giận, giận quá thành cười:

- Ha ha ha, hả! hảo! Rất tốt! Đồ cuồng vọng vô tri, thế nhưng dám mưu toan đối kháng cùng đế quốc, bao vây nơi đóng quân của sứ đoàn? Quả thực là quá buồn cười, sáu trăm kỵ binh sứ đoàn đủ để quét ngang Hương Ba Thành của ngươi, xem ra, quốc gia này đã không cần phải tồn tại nữa… Ha ha ha, ta trước tiên chặt bỏ đầu lâu của ngươi, sau đó lại giam toàn bộ nữ nhân Hương Ba Thành làm tù binh, giết sạch toàn bộ nam nhân các ngươi, huyết tẩy Hương Ba Thành.

Nói xong, Semak rút ra trường kiếm bên hông, quang diễm thổ hệ đấu khí màu vàng bao phủ thân thể hắn, hai hình ánh sao hiện lên ở trán của hắn lúc ẩn lúc hiện, hai sao là dấu hiệu thực lực cấp nhị tinh võ sĩ.

- Liệt Nham bạo!

Trong lòng Semak còn có sát ý, vừa thể hiện ra đấu khí, hét lớn một tiếng động thủ trước, kiếm thế không khỏi tăng vọt, đất dưới chân rung chuyển, cả người chìm trong thổ hoàng sắc đấu khí, mang theo sức mạnh như cự thạch áp đỉnh uy thế vô song, lăng không một kiếm, hung tợn hướng Tôn Phi bổ tới.

- Hừ, chỉ là nhị tinh võ sĩ, cũng dám ở trước mặt lão tử hung hăng càn quấy, quả thực là muốn chết.

Tôn Phi hừ lạnh một tiếng, đứng nguyên bất động tại chỗ, hào quang màu trắng chợt lóe, bạo phong đoản kiếm xuất hiện ở trong tay, theo tay vung lên, đoản kiếm kim sắc không kiêng kỵ chấn động của kỵ sĩ trưởng song thủ nắm chặt thân kiếm chém tới, hoa lửa bắn ra bốn phía, một tiếng kim loại vang lên giòn tan, thổ hoàng sắc đấu khí trên người Semak bị đánh nát, thanh kiếm bản to cũng bị đánh nát, cả người như bị thương nặng, mồm hộc máu bay rớt ra ngoài.

- Ngươi… Làm sao có thể có thực lực này?

Semak hung hăng đụng vào mặt trên một pho tượng ở phía xa, miệng phun máu tươi, vẻ mặt chấn động không thể tưởng tượng nổi, hắn gian nan vịn vào pho tượng đứng lên, run giọng hỏi.

Tôn Phi không hề để ý đến.

Chân vừa bước, thân ảnh rất nhanh lóe lên, đoản kiếm kim sắc trong tay hóa thành từng chuỗi lệ quang màu vàng, chỉ nghe xì xì vài tiếng như cắt đậu hũ bình thường, tám gã kỵ binh áo hồng có bảy tên đang bụm lấy cổ cuồng cuộng phun máu tươi của mình, kêu rên run rẩy té trên mặt đất, tựa như giống với người thanh niên Hương Ba Thành lúc trước, bọn hắn trong phút chốc bị chặt đứt yết hầu, bọt máu sặc vào trong phổi, thừa nhận thống khổ thật lớn, nhất thời chết không xong, điên cuồng giãy dụa.

Gã kỵ binh duy nhất còn lại đã hoàn toàn bị sợ ngây người, không còn vênh vênh váo váo nữa, trường kiếm trong tay” Leng keng” một tiếng rơi trên mặt đất, hai chân run rẩy lên, một mùi thối theo giữa hai đùi truyền đến, không ngờ là bị dọa đến mức đại tiện tiểu tiện không thể khống chế.

- Lại đây, quỳ trên mặt đất, hôn giày của ta!

Tôn Phi liếc mắt lạnh như đao, lạnh lùng nhìn tên kỵ binh, cao cao tại thượng ra lệnh. Trước kia bọn kỵ binh dùng những lời nói khiêu khích này, hiện tại Tôn Phi dùng trả lại bọn hắn.