Team: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn: Truyenyy.com
- Chết... Chết rồi?
Costacurta ngẩn ngơ, miếng thịt đang cầm trên tay xuýt nữa đã rơi xuống đất.
- Chắc chắn không? Có lẽ nào là người Zenit cố ý truyền ra tin tức giả?
Amauri thật khó mà tin được. Đêm qua Zenit Vũ Thánh giết bọn họ phải chạy trốn như chó nhà có tang, hôm nay đột nhiên chết rồi? Một người trọng thương sắp chết làm sao có thể phát huy ra sức chiến đấu mạnh mẽ đến vậy?
- Tin tức hẳn là không sai, bởi vì ta không hề sử dụng mạng lưới tình báo ở Saint Petersburg, mà là hiện tại tất cả người Zenit đều nghe được tin tức như thế, bình dân khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Saint Petersburg đang rất xúc động, hơn nữa thông tin Krasic chém giết Iaquinta Vũ Thánh cũng được truyền ra!
Nữ tử Frankie tiếp tục nói:
- Ngay vừa rồi, Zenit đã đồng thời tuyên chiến với hai đại đế quốc Ajax và Eindhoven!
Nghe Frankie nói xong, trong phòng đột nhiên lặng yên không một tiếng động.
Tam đại cường giả đều đang tự hỏi sự thật nào ẩn giấu sau những tin tức này.
- Chuyện khác thường tất có yêu nghiệt. Người Zenit dám khai chiến với tam đại đế quốc cùng lúc, lẽ nào chúng có chỗ dựa nào đó mà ta chưa biết? Thế nhưng hôm nay ngay cả Krasic cũng đã tử trận, người kia lại đang nửa chết nửa sống, còn ai có thể chống đỡ Zenit thoát khỏi khốn cảnh chứ?
Amauri khó khăn nuốt thức ăn xuống bụng, cẩn thận từng li từng tí tránh động đến vết thương trên người, nhíu mày lẩm bẩm.
- Ngươi đã quên đế quốc Saint-Germain rồi sao?
Costacurta lắc đầu, thân là nhất đại danh tướng từng tung hoành quát tháo chiến trường, hiển nhiên Costacurta nhạy cảm với chính trị hơn cường giả thông thường nhiều.
- Gia hỏa Giliano không biết xấu hổ dám đánh lén chúng ta trên Vũ Thánh kiếm phong, hiển nhiên là đã được Saint-Germain Blanco đại đế bày mưu đặt kế, đồng thời cũng chứng minh đế quốc Saint-Germain phản bội minh ước thất quốc, đứng về phía Zenit, ai có thể bảo đảm Zenit không còn đồng minh nào khác?
- Ngươi nói không sai, ai có thể bảo đảm trong thất quốc, ngoại trừ Saint-Germain, những kẻ khác có âm thầm đứng về phía Zenit hay không? Minh ước vinh quang sớm đã bị một vài kẻ vô sỉ quên mất!
Huntelaar vẫn đang nhai nuốt thức ăn đột nhiên phát biểu.
Costacurta và Amauri cả kinh, không hẹn mà cùng gật đầu.
Huntelaar nói không phải là không có đạo lý, trường hợp đó rất có thể xảy ra. Bởi vì người kia chuyên dùng thủ đoạn quỷ thần khó lường, hắn chưa bao giờ ngừng chuẩn bị âm mưu, kể cả trước khi trái tim ngừng đập, hắn vẫn sẽ bố trí vô số át chủ bài đáng sợ để phá hoại đối thủ.
Đối mặt với đối thủ như vậy, thật sự là cơn ác mộng kinh khủng.
Thế nhưng bọn họ lại không thể không đối địch với hắn, bởi vì nếu chọn thỏa hiệp, như vậy bọn họ sẽ đánh mất quốc gia, mất đi thân nhân, mất đi chủng tộc của mình.
- Thế cục bây giờ đã vượt ra khỏi tầm khống chế, không phải chỉ mấy người chúng ta có thể giải quyết được.
Costacurta lấp đầy dạ dày, chuẩn bị bắt đầu vận chuyển đấu khí trị liệu thương thế của mình, đề ra ý kiến:
- Kết quả trận đánh đêm qua xem như đã hoàn toàn truyền ra ngoài, lúc này hẳn các đại đế đã nghe được tin rồi. Bước tiếp theo phải tiến hành thế nào, tự nhiên sẽ có người sắp đặt kế hoạch. Về phần chúng ta, tất cả cần phải nhanh chóng trị liệu thương thế, rời khỏi Saint Petersburg sớm ngày nào tốt ngày đó!
Bố cục đêm qua được bố trí đến tận mười năm, mặc dù là cường giả Nguyệt giai chẳng chỉ là quân cờ trong tay các đại đế.
Iaquinta chết trận khiến ba người khó mà thích ứng trong thời gian ngắn. Họ vốn là cường giả Nguyệt giai cao cao tại thượng, tiếp nhận hàng nghìn hàng vạn Vũ Giả sùng bái, tuy nhiên đến thời loạn thế thì cũng chỉ là tế phẩm mở màn mà thôi. Trong bọn họ, ai dám cam đoan mình nhất định có thể trông thấy kết cục mà bản thân đã liều mạng phấn đấu?
- Không sai, chúng ta phải nhanh chóng khôi phục, sau đó nghĩ biện pháp rời khỏi cảnh nội Zenit.
Amauri và Huntelaar liếc nhau, đồng ý với kiến nghị của Costacurta.
Chính giữa phòng, một cây ma pháp trượng dài chưa tới 30cm đang phóng ra từng tia sáng màu lam yếu ớt, bao phủ cơ thể ba người vào trong đó. Nhờ vào cây pháp trượng này, ba cường giả Nguyệt giai mới có thể che đậy khí tức của mình, khiến cường giả Zenit chẳng thể nào truy lùng được tung tích bọn họ.
Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.
Lúc này bọn họ đang ẩn nấp trong dịch quán đã từng bị Zenit binh sĩ lục tung lên một lần, tin tưởng sẽ không ai nghĩ ra được bọn họ lại dám trốn ngay trong dịch quán.
Hơn nữa có Frankie giả trang thành người Zenit để tránh bị lục soát, thăm dò tin tức bên ngoài. Trong khoảng thời gian ngắn, ba người được phép thoải mái chữa trị thương thế. Đến khi vết thương đỡ hơn một chút là sẽ có thể sử dụng con đường bí mật trong kế hoạch để rời khỏi Zenit.
...
Tôn Phi thật không ngờ cao tầng đế quốc muốn gặp mình lại là trưởng công chúa Natasha.
Ở đế đô Saint Petersburg, trong tiền điện Hoàng Cung, Tôn Phi quan sát "Nữ Văn Thánh" đang hưởng dụng bữa sáng, nhai kỹ nuốt chậm từng miếng từng miếng một. Thấy Tôn Phi đến, trưởng công chúa tùy ý vẫy tay, ý bảo Tôn Phi tới cùng dùng cơm.
Trong sự kinh ngạc của hộ vệ và thị nữ, Tôn Phi chẳng hề khách khí, đi thẳng tới bàn ăn, tự cầm dao nĩa lên, bắt đầu hưởng dụng mỹ thực.
Đêm qua, từ đỉnh Vũ Thánh sơn trở lại Hương Ba đại doanh, Tôn Phi cảm thấy sự uể oải và mệt nhọc trước nay chưa từng có.
Lần đầu tiên Tôn Phi không nhân thời gian rảnh rỗi tiến vào thế giới Diablo thế giới giết quái thăng cấp, hắn ôm vợ chưa cưới Angela ngủ một mạch thẳng trời sáng. Lúc hắn vừa ngủ dậy đang dạo quanh doanh trại một vòng, còn chưa kịp ăn sáng thì đã bị mời vào hoàng cung, cho nên hiện tại Tôn Phi đúng là hơi đói bụng.
Trưởng công chúa hơi híp đôi mắt say đắm lòng người của mình, nhìn nam nhân đang tọng thức ăn vào mồm chẳng hề có chút ngại ngùng, à không, chuẩn xác hẳn phải là con trai. Trên mặt nàng hiện ra nụ cười rất kín đáo, không biết vì sao, lúc ở cùng một chỗ với hắn, nội tâm của nàng luôn có cảm giác nhẹ nhàng, phảng phất như gỡ được gánh nặng trong lòng xuống trong chốc lát.
- Nếu như không nhờ hắn tặng dược tề, phỏng chừng lúc này mình đã trở thành một cỗ thi thể lạnh băng rồi.
Trưởng công chúa thở dài một hơi, Nữ Văn Thánh trong mắt người dân Zenit – đôi lúc cũng sẽ nghĩ ngợi lung tung, hay tử vong rồi sẽ thoải mái hơn nhỉ?
Nàng đột nhiên nhớ đến, lần đầu tiên mình nhìn thấy hắn cũng là ở trên bàn cơm.
- Tìm được bọn họ sao?
Tôn Phi lau bánh kem dính trên cằm, chẳng thèm ngẩng đầu lên, cứ thế mà cất tiếng hỏi.
Trưởng công chúa tự nhiên biết “bọn họ” trong miệng Quốc Vương Bệ Hạ đang ám chỉ ai. Sở trị an và cấm vệ quân gần như đã lật tung đế đô lên một lần, hơn một trăm tòa ma pháp tháp truy quét khí tức đám người Amauri không biết bao nhiêu lần. Đáng tiếc ba cường giả Nguyệt giai bị trọng thương giống như mưa rơi xuống đại dương, hoàn toàn mất tung mất tích.
Trưởng công chúa chẳng trả lời tình hình thật, chỉ cười nói:
- Tìm được bọn họ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, quân bộ đã sớm bố trí xong, thiên la địa võng được giăng ra khắp đế đô, bọn chúng tuyệt đối không thể lọt ra được.
Tôn Phi khẽ cười:
- Đã sớm đoán ra các ngươi chưa tìm được, chuyện này vẫn phải để cho ta mới xong.
- Ngươi có biện pháp tìm được?
Trưởng công chúa hơi kinh ngạc.
- Ân.
Tôn Phi rốt cục ăn no, lười biếng ưỡng ngực, khoanh tay ngang ngực đầy vẻ lưu manh, đổi chủ đề:
- Nói đi, tìm ta gấp như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?
Trưởng công chúa nhẹ nhàng đẩy dao nĩa trước mặt, đứng lên, hướng về phía chính điện, vừa đi vừa nhẹ giọng:
- Ngươi hẳn đã biết tin đế quốc đồng thời tuyên chiến với Eindhoven và Ajax, ngoại trừ chiến trường phía nam vốn đang tràn ngập khói lửa ra, quân bộ quyết định đồng thời mở chiến trường thứ hai và thứ ba...
Rầm!
Trưởng công chúa vạch tấm màn đỏ thẫm ở chính điện, lộ ra một tấm bản đồ lớn chừng mười thước được khảm trên tường.
Tôn Phi tỉ mỉ quan sát.
Rất nhanh hắn liền nhận ra, đây là bản đồ đế quốc Zenit và các quốc gia lân cận.
Lãnh thổ Zenit gần như tạo thành một hình thang bất quy tắc. Phía đông là “Biển run sợ”, đại bộ phận biên giới phía nam nối liền đế quốc Spartak, còn một phần nhỏ giáp ranh với Eindhoven, phía tây là biên giới với đế quốc Ajax.
Hương Ba thành tọa lạc tại phụ cận biên giới bắc bộ đế quốc, hướng lên phía bắc nữa là một vùng sơn mạch rậm rạp, trong truyền thuyết, chưa có ai từng biết bên kia sơn mạch có cái gì. Trên bản đồ, phía bắc Hương Ba thành là một vùng được tô màu xám khiến người ta có cảm giác âm trầm, cằn cỗi.
Tôn Phi tinh tế đánh giá tấm bản đồ này.
Hắn nghĩ tới tấm cổ đồ thần ma di chỉ từng lấy được trong tay tên Ma Pháp Sư tứ Tinh cấp Evans, phát hiện tuy địa hình có vẻ rất giống, thế nhưng trên cổ đồ chẳng hề có phân chia biên giới các đại đế quốc.
Nói cách khác, thời điểm bản đồ thần ma di chỉ được tạo ra, thậm chí mấy đại đế quốc còn chưa tồn tại.
Phát hiện này khiến Tôn Phi cảm thấy tin tưởng tính chân thực của cổ đồ hơn.
- Quân bộ quyết định mở chiến trường thứ hai ở đây... Chỗ này sẽ mở chiến trường thứ ba...
Trưởng công chúa dùng ma pháp bút đánh dấu hai điểm đổ hồng ở biên giới phía tây và tây nam, sau đó quay sang Tôn Phi, nói:
- Chiến tranh đã đến, ai cũng không cách nào tránh khỏi, quân bộ vốn định phái “Nanh Sói Quân Đoàn” tiến về chiến khu phía nam, thế nhưng hiện tại xem ra, quân đoàn trưởng đại nhân sợ rằng phải đổi sang nơi khác để lập công.
- Có ý gì?
Tôn Phi ngẩn người.
- Quân bộ quyết định bổ nhiệm ngươi làm đệ nhất quan chỉ huy chiến khu, trong vòng năm ngày dẫn dắt “Nanh Sói Quân Đoàn” đi đến chiến trường, tuy nhiên tiến về chiến trường nào thì quân bộ vẫn còn do dự. Ta sẽ tranh thủ một cơ hội cho ngươi được quyền tự ra quyết định.
- Các đại lão ở quân bộ để mắt đến ta như thế à?
Tôn Phi cười lạnh, sờ lên cằm, trong lòng trầm tư, ánh mắt tập trung ở hai vị trí đỏ hồng trên bản đồ.