Chương 353: Trận Chiến Đỉnh Cao – Tro Bụi

Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Krasic trời sinh dị dạng, trái tim không giống như người bình thường mà là nằm ngực phải. Khi trúng chiêu đánh lén của Huntelaar, trái tim của Krasic đã bị đánh nát.

Bất chấp việc Nguyệt giai cường giả có sức sống rất mạnh mẽ, khi đã mất tim thì cũng phải chết không thể nghi ngờ.

Tôn Phi rất nhanh liền phát hiện Krasic sở dĩ có thể trong tình trạng mất đi sinh cơ lại đột nhiên bộc phát, thuận thế đánh tan tứ đại cường giả Nguyệt, giai nguyên nhân thực sự —— đó là bốn cây ma pháp thạch nhọn hoắt đang cắm sâu trong thân thể ông.

- Đấu Khí Thông Đạo Hoán Phát Kích Tăng Cấm Thuật?

Tôn Phi đau khổ vô cùng.

“Đấu Khí Thông Đạo Hoán Phát Kích Tăng Cấm Thuật” là một loại cấm thuật do võ đạo thiên tài, hoàng giả Yashin đại đế sáng tạo ra. Tôn Phi từng đọc qua loại bí thuật này trong bản tu luyện chép tay của Yashin đại đế, cho nên hắn rất rõ ràng điều kiện và hậu quả của việc sử dụng cấm thuật.

Loại cấm thuật này lợi dụng phương thức kích thích thân thể, cắm bốn gây gai ma pháp vào đấu khí thông đạo sẽ tạo thành tác dụng kích phát ra đấu khí gấp mấy lần bình thường, có thể ở trong thời gian ngắn làm cho lực lượng một người bạo thăng lên mức siêu việt đỉnh phong. Thế nhưng, hậu quả của cấm thuận là tiêu hao toàn bộ tiềm lực thân thể và sinh mệnh lực của con người, dù là người hoàn khỏe mạnh sử dụng cấm thuật thì cũng phải tiêu hao toàn bộ sinh mệnh lực, một canh giờ sau sẽ phải chết, tương đương với tự mình hại mình.

Hóa ra thực lực Krasic đột nhiên tăng vọt, lấy lực lượng một người đánh tan tứ đại cường giả Nguyệt giai, thậm chí giết được cả Spartak Vũ Thánh Iaquinta ngay tại chỗ, dĩ nhiên là bởi vì âm thầm thi triển “Đấu Khí Thông Đạo Hoán Phát Kích Tăng Cấm Thuật”, tiêu hao toàn bộ chút sức sống ít ỏi còn lại của bản thân, dùng cả sinh mệnh để bảo vệ tôn nghiêm đế quốc

Cho nên dù Krasic chưa hề bị thương thì cũng không thể sống quá một canh giờ nữa.

Đầu óc Tôn Phi trống rỗng, trong tim hắn đột nhiên có cảm giác bất lực.

Đây là lần mà hắn cảm giác mình bất lực nhất từ khi xuyên qua Azeroth đại lục tới nay. Tôn Phi vốn cho rằng mình có thế giới Diablo, tất cả mọi thứ xem như đều đã nằm trong lòng bàn tay mình. Trên thực tế, trước đó đích thật là như vậy, hầu như bất luận mọi trắc trở đều bị Quốc Vương Bệ Hạ dễ dàng hóa giải, kể cả khi bị Amauri truy sát trong nơi đóng quân các nước phụ thuộc, tuy cực kỳ nguy hiểm nhưng chưa tính là tuyệt cảnh, còn lúc này đây...

Tôn Phi cấp tốc lục lọi mọi thứ mà mình có, sinh mệnh trị liệu dược tề, ma pháp khôi phục dược tề, toàn diện khôi phục dược tề, Hulk dược tề, ngất dược tề, thành trấn phản hồi quyển trục, giám định quyển trục... Dường như chẳng có thứ nào có thể cải tử hoàn sinh.

Trong trí nhớ kiếp trước, dong binh tử vong tại thế giới Diablo có thể sống lại, nhân vật tử vong cũng có thể sống lại trong doanh địa, thế nhưng đó là trong thế giới Diablo, Tôn Phi chẳng dám chết thử nên không biết làm sao để phục sinh.

- Nhất định phải thử một lần, nhất định phải tìm được hệ thống phục sinh, nhất định có thể, nhất định có thể...

Tôn Phi gần như điên cuồng, đầu đầy mồ hôi, tâm loạn như ma, hồi tưởng tất cả biện pháp có thể cứu được Krasic, thậm chí hắn đang chuẩn bị mở ra truyền tống môn tiến vào thế giới Diablo, tìm bác gái nữ tu sĩ và Kane đại gia hỏi thăm biện pháp.

Đúng lúc này, Krasic dường như đang hồi quang phản chiếu, ánh mắt đột nhiên sáng lên, vết thương ngừng chảy máu. Ông chống hai tay ngồi dậy rất dứt khoát, trên mặt lộ ra nụ cười, dường như là nghĩ tới kỉ niệm đẹp nào đó, khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, thì thầm:

- Thời đại hỗn loạn đen tối, lại gặp một ván cờ...

- Tiền bối, thương thế của người...

Tôn Phi lo lắng đến thương thế của Krasic, rốt cục vẫn phải lên tiếng.

Krasic cúi đầu, nhìn Tôn Phi, vẫn giữ nụ cười trên mặt, trong nụ cười đó ẩn chứa vẻ trút được gánh nặng, nhẹ nhàng bảo:

- Đấu Khí Thông Đạo Hoán Phát Kích Tăng Cấm Thuật, ngươi hẳn đã xem qua rồi, chắc phải biết sử dụng nó sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào chứ?

Tôn Phi đau lòng gật đầu.

- Sứ mạng của ta đã hoàn thành...

Krasic nhẹ nhàng đứng lên, thân hình hơi run rẩy nhưng lại vững vàng bước từng bước một hướng về phía xa, vẫy tay bảo Tôn Phi cùng qua đây rồi nói:

- Ta biết, trong lòng ngươi có rất nhiều nghi vấn, tuy nhiên, ta đã không còn thời gian giải thích cho ngươi hiểu.

- Có lẽ ta tìm được biện pháp chữa trị vết thương của ngài, ta...

Tôn Phi khẩn trương, lúc này Quốc Vương Bệ Hạ đâu còn dáng dấp giả vờ cao thâm, uy phong bát phương như ngày thường. Trước mặt Krasic, Tôn Phi chỉ giống như một đứa trẻ luống cuống tay chân.

Krasic kiên định lắc đầu, từ chối ý tốt của Tôn Phi.

Thân hình Vũ Thánh đột nhiên lung lay muốn ngã, Tôn Phi vội vã đi lên đỡ ông, Krasic cố giãy nhưng không được, ngẩn người nhưng rất nhanh liền thoải mái, lắc đầu cười nói:

- Nghĩ không ra cách bốn mươi năm, Krasic ta lại lần nữa phải nhờ người khác nâng bước đi.

Hai người đi rất chậm, đỉnh núi không rộng lắm, giây lát đã đi đến vách núi.

Gió đêm gào thét, bóng tối mang mang, trong không khí lộ ra vẻ vắng lặng, gió lớn thổi mái tóc dài của Krasic tung bay tán loạn. Lúc này ông ta nào còn sự cường thế và bá đạo đại sát tứ phương, không còn Vũ Thánh đế quốc đứng trên vạn người mà chỉ như một ông lão bình dân ốm yếu, Tôn Phi thậm chí có thể cảm giác được thân thể gầy gò của Krasic run rẩy vì gió lạnh.

Phát hiện này khiến Tôn Phi khổ sở vô cùng, không cách nào kiềm lại, giống như cha mẹ chuẩn bị nhắm mắt xui tay, đau lòng khôn kể.

- Qua tối nay, Zenit không còn Vũ Thánh.

Krasic nhìn lên bầu trời đêm mênh mông, bây giờ chưa tới nửa đêm, khoảng cách đến ánh bình minh còn rất lâu.

- Spartak cũng đã mất đi Vũ Thánh.

Tôn Phi nhớ lại từng hình ảnh trong trận Vũ Thánh chiến vừa rồi. Huntelaar, Costacurta và Amauri, khuôn mặt từng người hiện lên trong đầu Quốc Vương Bệ Hạ, sát ý nổi lên, Tôn Phi nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng câu được thốt ra, chỉ tay lên trời thề:

- Ajax, Eindhoven, Spartak, ta chắc chắn sẽ xóa tam đại đế quốc này khỏi bản đồ Azeroth đại lục!

- Thù hận dễ báo, trách nhiệm mới khó hoàn thành. Alexander, có nhớ lời đêm đó ta đã nói với ngươi không?

Krasic nhẹ nhàng hỏi.

- Tiền bối ngài nói ta rất giống Yashin bệ hạ, cũng nói không hy vọng ta biến thành người như Yashin bệ hạ, tiền bối còn nói, muốn ta nhớ kỹ, cội nguồn và ý nghĩa của lực lượng nằm ở trách nhiệm cùng thủ hộ...

Krasic gật đầu:

- Ta không muốn thay đổi suy nghĩ của ngươi, ta chẳng thèm để ý đến kết cục của tam đại đế quốc, tuy nhiên, nếu có một ngày, ngươi phát hiện được một chân tướng khác, ta hy vọng ngươi đừng báo thù cho ta!

- Một chân tướng khác?

Krasic gật đầu.

Tôn Phi suy nghĩ sâu xa, chợt bừng tỉnh, loáng thoáng nhận ra điều gì rồi cũng lập tức hiểu.

- Nếu có một ngày, Zenit lâm vào tình thế nguy cấp, ta hy vọng ngươi có thể ra tay bảo hộ con dân đế quốc, miễn cho bình dân Zenit gặp phải họa binh đao...

- Yashin đại đế không sao, ai dám xâm phạm Zenit?

Tôn Phi nghĩ tới “Long Quyền” làm thiên địa biến sắc, uy lực kinh khủng dời núi lấp bể, có võ đạo vương giả như vậy tồn tại, Zenit sao có thể gặp tai ương chứ.

- Ngươi đang oán trách Yashin vì sao ngay từ đầu không ra tay, chỉ cần hắn chịu ra tay, có thể trong nháy mắt đánh chết đám Iaquinta, như vậy thì ta không cần phải chết, đúng không?

Krasic nghe được ý trong lời nói Tôn Phi, mỉm cười giải thích:

- Đó là bởi vì hắn có lý do không thể ra tay.

Tôn Phi lặng lẽ.

- Còn có đứa bé Natasha... Aizzz, tuy rằng thiên tư tuyệt thế, đáng tiếc sinh ra là nữ tử, thế giới này mãi mãi thuộc về nam nhân, Yashin nhất mạch chỉ mỗi mình nàng có thể kế thừa truyền thừa của hắn, đáng tiếc...

Nói đến đây, Krasic nghĩ tới điều gì, khe khẽ thở dài.

- Trưởng công chúa và ta là bạn tốt, nếu cần, ta đương nhiên sẽ toàn lực bảo hộ nàng.

Tôn Phi hiểu ý gửi gắm của Krasic, trưởng công chúa có thể tính là một trong số ít bạn bè Tôn Phi ở cái thế giới này, không cần Krasic dặn dò, Tôn Phi cũng sẽ trợ giúp nàng. Tuy nhiên, Tôn Phi lại hiểu luôn cả một phần ý nghĩa khác trong lời nói của Krasic, hắn càng cảm kích vị trưởng bối này hơn.

- Từ thời khắc nhìn thấy ngươi, ta đã biết trên đại lục này sẽ xuất hiện một kỳ tích vô cùng chói mắt, đáng tiếc, không thể sống đến ngày nhìn thấy ngươi hùng cứ đại lục...

Krasic ngẩng đầu nhìn bầu trời, thốt ra câu nói nhẹ nhàng trước nay chưa có:

- Đã lâu không được thoải mái ngắm cảnh, ngươi nhìn bầu trời đêm kìa, thật đẹp!

Dứt lời, không đợi Tôn Phi kịp noi, Krasic đột nhiên xoay người, cười lớn:

- Từ nay về sau, tánh mạng của ta không còn ràng buộc, không còn mắc nợ nữa!

Một cơn gió thổi tới, thân thể gầy gò của Krasic đột nhiên biến ảo, dung nhan ông ta nhanh chóng lão hóa, từ khuôn mặt trung niên cấp tốc biến thành ông lão, trán đầy nếp nhăn, sau đó là biến chất, da thịt mất độ sáng bóng, khô héo, rồi bắt đầu tan rã...

Một màn này giống như cơ thể hóa thành cát, liên tục sụp đổ, theo từng cơn gió lạnh mà tiêu tán trong không trung.

Thân thể Zenit Vũ Thánh hóa thành tro bụi, vô số hạt cát phủ đầy cả vùng đất.

Tro cốt theo gió đêm gào thét, tràn ngập trên không trung, rơi trên vạn hộ trong đế đô, rơi trên tường thành trắng phau, rơi xuống thổ địa, rơi xuống núi cao và sông ngòi... Rơi xuống đế quốc Zenit!

Tôn Phi lẳng lặng nhìn hết thảy biến hóa trước mắt, hắn đã sớm biết, đây là hậu quả đáng sợ sau khi sử dụng “Đấu Khí Thông Đạo Hoán Phát Kích Tăng Cấm Thuật”. Mãi cho đến khi thân hình Krasic nh hoàn toàn tiêu biến, Tôn Phi đột nhiên nhớ đến vị trưởng bối này từng nói ——

Qua đêm nay, Zenit không còn Vũ Thánh!