- Alexander.
Thấy Tôn Phi lên sân đấu, Elena vẫn giữ thần thái lạnh như băng rốt cục nở một nụ cười, tựa như là tuyết liên nở rộ muốn hòa tan cả núi bằng khiến tất cả mọi người cảm thấy hai mắt cũng tỏa sáng.
Mà cũng là thông qua xưng hô của Cung Chi Thần Nữ, tất cả cũng mới biết thanh niên nhiên xuất hiện ở trên đài lại chính là Hương Ba Vương trong truyền thuyết.
Không ít người đoán già đoán non chẳng lẽ lần này hắn lên thí kiếm đài là lại làm lại vở lấy đức phục nhân như với Robben?
- Ngươi là Hương Ba Vương?
Ôm hơn phân nửa bả vai bị hỏa diễm chi tiễn bắn bị thương đốt cháy đen, Cuồng Ẩn Bowyer từ dưới đất bò dậy, vận chuyển đấu khí kềm chế thương thế, cặp mắt ti hí quét trên người Tôn Phi, trong giọng nói mang theo ba phần hoài nghi sáu phần kinh dị, hắn thấy rõ, ánh mắt đầy sát khí lúc trước từ dưới đài là đến từ thanh niên này.
- Là vì ta nói muốn mọi người tận lực hạn chế giết người trong trận đấy cho nên nàng mới không giết hắn phải không?
Tôn Phi không thèm nhìn Bowyer dù nửa cái, nhẹ nhàng trước mặt ngàn vạn người cầm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Elena, hỏi.
- Vâng!
Elena gật gật đầu, cũng không bởi vì bị Tôn Phi nắm tay giữa nơi quá đông người này mà ngượng ngùng, ngược lại thoải mái gật đầu. Hai người đã cùng trải qua đủ mọi chuyện, Elena cũng đã quen với việc cùng Tôn Phi thân mật mờ ám thế này. Cps lẽ trong mắt nữ dong binh xinh đẹp này, ngoại trừ Tôn Phi, những người tại thế giới này cũng không khác gì bọn ác ma quái vật trong thế giới Diablo. Tôn Phi muốn nàng giết nàng sẽ giết, Tôn Phi không cho nàng giết nàng sẽ không giết.
- Ngươi…
Cuồng Ẩn Bowyer bị người xem thành không khí giận đến điên lên, không ngừng dâng sát ý.
- Lần sau gặp đối thủ thế này thì cứ giết.
Tôn Phi mỉm cười dặn dò Elena một câu.
- Đã biết.
Elena gật gật đầu.
- Ngươi…
Cuồng Ẩn Bowyer giận muốn điên rồi, hắn rốt cục nhịn không được, nhìn nữ nhân mình si mê như một con chim nhỏ nép vào người một gã đàn ông khác ngay trước mặt mình, nhất thời khiến lửa ghen tị thiêu đốt, cuồng thái hoàn toàn hiện ra, cả giận nói:
- Tuy rằng ngươi là Hương Ba Vương, nhưng cũng không thể vũ nhục ta như vậy. Ta đường đường là hoàng tử nước phụ thuộc cấp một Miluo, ngươi làm như vậy là muốn cùng Miluo quốc ta là địch sao?
Ai ngờ Tôn Phi vẫn không thèm đếm xỉa đến hắn, mỉm cười nói với Elena:
- Giờ ta vì nàng giết hắn.
Nói xong, Tôn Phi cũng không thèm quay đầu, chỉ nhẹ nhàng lật tay tung ra một chưởng.
Một chưởng này, nhanh như tia chớp, lại không có chút dấu hiệu.
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, chỉ nghe 'Oành' một tiếng, người được xưng là đệ nhị cao thủ trong 250 nước phụ thuộc ngay cả hoàn thủ cũng chưa kịp, đầu như là bị cự chùy đánh trúng, nháy mắt nổ tung, sau đó thân thể không đầu dựng thẳng tắp trên thí kiếm đài số 1 thật lâu mới chậm rãi đổ ụp xuống…
"Hít hà..."
Một lúc lâu trôi qua, chung quanh vẫn chỉ toàn là tiếng hít nhiều thở ít.
Ai cũng thật không ngờ Hương Ba Vương tính tình hay thay đổi như vậy, nói xuất thủ lập tức xuất thủ, tuyệt không lưu tình, đập chết một người đường đường là hoàng tử nước phụ thuộc cấp 1 cũng như đập chết một con ruồi, thật sự là tâm ngoan thủ lạt!
- Miluo quốc nếu không phục, có thể tới đại doanh Hương Ba tới tìm ta.
Thanh âm còn quanh quẩn mãi ở thí kiếm đài số 1, chỉ thấy hỏa hồng sắc quang mang lóe lên, hai người trên đó đã ly khai tại chỗ.
Mà lúc này đây, chung quanh mọi người mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, một đám ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, cũng không dám nói thêm gì nữa, lắc đầu rời đi. Chuyện liên tục phát sinh ở thí kiếm đài ngày hôm nay đã nói rõ ràng ọi người, Hương Ba Vương là nhân từ khoan dung, đồng thời cũng là lãnh khốc vô tình, nếu phải nhận xét ngắn gọn trong một câu thì đó là…
Ngàn vạn lần không nên chọc giận Hương Ba Vương, nếu không ngươi nhất định phải chết.
Đám người dần dần tán đi.
Ai cũng không có phát hiện, ở một con đường cách thí kiếm đài số 1 khá xa, trên một chiếc xe ngựa ma pháp khắc tiêu chí hoàng gia song đầu Bạch Băng Hùng đã dừng ở lại nơi đó, một đôi mắt sáng ngời xinh đẹp từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm hết thảy diễn ra trên thí kiếm đài, nhất là lúc hai người tại thí kiếm đài số 1 nắm tay nhau cơ hồ khiến đôi mắt này nhìn chăm chú mãi. Thật lâu sau, lúc đám người đã tản đi hết, tấm rèm che ở cửa sổ buồng xe mới được chậm rãi buông xuống.
Như có như không, trong không khí tựa hồ vang lên tiếng thở dài.
Bên trong buồng xe của chiếc xe quý giá, mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập nhưng không khí lại có vẻ gì đó nặng nề vô cùng quỷ dị.
Trưởng công chúa mở to đôi mắt xanh thẳm ngồi bên cạnh Angela. Lúc này cô gái xinh đẹp tao nhã này cũng không có diễn cảm nàm dị thường, vẫn là bình tĩnh và đơn thuần, nhưng trưởng công chúa lại tựa hồ như có thể nhìn thấu trong qua thân thể Angela, thấy được trái tim đang đập cấp tốc.
- Muội muội, kỳ thật Alexander hắn cũng không có...
Trưởng công chúa mở miệng, nhưng lại không thốt nổi nên lời. Thậm chí bản thân nàng cũng không hiểu tại sao nhìn một màn vừa rồi trên thí kiếm đài số một, chính mình lại cũng cảm thấy một tia buồn bã mất mát không hiểu nổi.
- Natasha tỷ tỷ, tỷ muốn an ủi muội sao?
Cô gái xinh đẹp đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt trong veo như dòng suối, nhìn không ra chút nào ưu sầu, cười nói:
- Kỳ thật không cần, muội nghĩ trên thế giới này không ai hiểu Alexander hơn muội, muội tin tưởng chàng, cũng sẽ chấp nhận tất cả của chàng.
Những lời này càng nói càng kiên định, thêm với ánh mắt trong suốt không chút đắn đo, có gió thổi qua, xuyên cả tấm rèm buồng xe, một tia nắng dịu dàng ấm áp xuyên vào bên trong chiếu trên mặt Angela, khiến toàn thân thiếu nữ này như tản mát ra một quang mang thần dị, thần thánh thuần khiết, khiến trưởng công chúa ngây dại.
Dừng lại một lát, xe ngựa tiếp tục hướng đại doanh Hương Ba đi tới.
...
Angela trở về làm Tôn phi buông được cảm giác lo lắng trong lòng.
Nguyên lai yến hội tối qua tại phủ trưởng công chúa quá mức náo nhiệt, một ít nhân vật nổi tiếng nghe tin Hương Ba Vương Vương phi đã đến, đều không mời mà tự đến, muốn kết giao với vị vương phi của quốc vương vừa quật khởi này. Angela không quen cự tuyệt người khác, dưới sự giới thiệu của trưởng công chúa cũng phải tiếp tới mấy chén rượu trái cây, phút cuối cùng là hơi chút đau đầu.
Trưởng công chúa lo lắng Angela ở trên đường trở về dễ bị gió lạnh làm nhiễm bệnh nên lưu nàng lại phủ một đêm. Chỉ là thời gian quá muộn, cửa thành tiến vào đế đô đã đóng nên cũng không kịp truyền tin cho Tôn Phi.
Nghe trưởng công chúa giáp mặt giải thích hết thảy, nghi ngờ trong lòng Tôn Phi đều được cởi bỏ.
Trưởng công chúa là bực nào thân phận, không cần thiết nói dối, hơn nữa Tôn Phi tự hỏi bản thân cùng trưởng công chúa còn có một đoạn sâu xa, tính là tồi tệ, không đến mức phải tính kế lẫn nhau.
Có điều trưởng công chúa giá lâm, làm cho đại doanh Hương Ba lại bận rộn một trận.
Nữ Văn Thánh cũng không lập tức rời đi mà lại cố ý hiện thân, quan sát đại doanh Hương Ba tỉ mỉ một phen, thậm chí còn kiên nhẫn trò chuyện với vài binh lính, sau đó tự yêu cầu muốn tham gia tiệc mừng thắng lợi đầu của Hương Ba mà lưu lại đại doanh.
Tôn Phi lắc đầu cười khổ, nhưng cũng không nói gì nữa.
Nếu hắn không có đoán sai, trưởng công chúa chính là muốn cố ý để cho nhị hoàng tử Domingos điện hạ nhìn thấy, mục đích cho dù không khiến nhị hoàng tử cùng mình tan vỡ quan hệ thì cũng sẽ có chút rạn nứt.
Tới khi mặt trời lặn, phong hệ đấu khí võ sĩ Arjen Robben một mình một đao, lưng cõng theo người phụ thân tóc trắng xóa, hai chân mất đi tri giác đến tới đại doanh Hương Ba. Tôn Phi tự mình ra doanh nghênh đón, đem hai người an bài vào một trướng bồng độc lập.
Robben là phong hệ đấu khí võ sĩ cấp ngũ tinh sơ giai, thực lực tuyệt đối không tầm thường, hơn nữa nhân phẩm tính cách cũng được Tôn Phi thưởng thức, nhưng dù sao cũng chưa hề có công lao, cho nên Tôn Phi trước tiên để Robben làm một tiểu đội trưởng thành quản nho nhỏ, đợi sau khi hắn vì Hương Ba thành lập được công lớn, lại phong thưởng cũng chưa muộn, tin tưởng lấy thực lực Robben, rất nhanh có thể trổ hết tài năng.
Đương nhiên, Tôn Phi cũng kiểm tra bệnh của phụ thân Robben. Vị lão nhân này thật lâu trước đây hai chân bị thương nặng, thông đạo đấu khí (tương đương kinh mạch) bị tổn thương, thương thế lại chịu một ít độc tốt thần bí không biết tên khiến cơ thể gân cốt héo rút, hai chân mất đi khả năng đi lại.
Thương thế từ lâu như vậy, Sinh Mệnh Trị Liệu Dược Thủy cũng không thể giải quyết.
Tôn Phi chuyển sang hình thức Thánh kỵ sĩ, lợi dụng lực lượng linh khí tiến hành trị liệu đơn giản, tuy có tác dụng nhưng vẫn không thể hoàn toàn trừ bỏ độc tố cùng thương thế, chỉ có thể từ từ nghiên cứu, nhưng tốt xấu coi như là thấy được một ít hi vọng, điều này làm cho Robben hưng phấn dị thường, cảm kích không thôi.
Dàn xếp xong cho phụ tử Robben, màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao trở nên đặc biệt lung linh.
Đêm nay, đại doanh Hương Ba cũng tổ chức tiệc mừng chiến thắng vòng đầu tiên. Trưởng công chúa Natasha mang theo cận vệ Ziyan xuất hiện, cười nói thân mật bên cạnh Tôn Phi được rất nhiều người nhìn thấy. Nàng chính là muốn mượn những người này truyền tin đến những người nàng muốn.
Thậm chí sau khi buổi tiệc chấm dứt, càng thêm khiến người bất ngờ chính là, trưởng công chúa cũng không có rời đi, mà là lựa chọn ngủ lại ở đại doanh Hương Ba.
Tôn Phi lắc đầu cười cười, cũng không quá để ý.
Lúc này bóng đêm đã tối đen như mực, đế quốc mùa đông hàn khí như băng, thở ra một hơi cũng sẽ tạo thành khói trắng ở không trung, tùy tiện bước ra khỏi đại trướng thì lông mi cùng chóp mũi đều sẽ bị phủ một tầng sương trắng thật dày.
Đây là mùa đông đầu tiên Tôn Phi trải qua ở đại lục Azeroth.
Sau khi trị liệu lần nữa cho phụ thân của Robben, Tôn Phi chuyển sang hình thức thích khách, lặng yên không một tiếng động ly khai đại doanh Hương Ba, tiến về chỗ sâu trong Moro sơn mạch.
Khi hắn tới khu vực chiến trường kia, đã thấy cường giả thần bí đứng thẳng tắp như cây thương tại đó từ bao giờ, trường bào phấp phới bay trong gió rét.
Trên người cường giả thần bí vẫn là loại khí tức khieén Tôn Phi nhìn không thấy, tựa như không dính khói lửa nhân gian, lại tựa như không thuộc về không gian này, nhưng chung quy có loại mị lực khiến Tôn Phi bất tri bất giác cảm giác được thân cận.
Chứng kiến cường giả thần bí đúng hẹn tới, trong lòng Tôn Phi không khỏi vui sướng.
Đêm qua Tôn Phi hướng cường giả thần bí đòi hỏi bí tịch Long Quyền, lúc ấy cường giả thần bí vẫn chưa tỏ thái độ, không biết vị đại gia này rốt cuộc có đem quyền phổ Long Quyền tới không? Suy nghĩ đến bộ bí tịch được xưng là đệ nhất nhất đẳng võ học bí tịch trong suốt mấy trăm đế quốc, Tôn Phi không khỏi có chút chờ mong.
Sưu!
Chứng kiến Tôn Phi đã đến, cường giả thần bí cổ tay rung lên, một luồng thanh quang bắn tới, Tôn Phi đưa tay chộp một cái, bắt được một quyển sách thật dày.
Tôn Phi nhất thời vui mừng một trận.
Chẳng lẽ vị cường giả thần bí này thật sự mang quyền phổ Long Quyền lại đây?
Tôn Phi đang muốn mở ra nhìn kỹ, cường giả thần bí lại đột nhiên khoát tay, ngăn Tôn Phi lại, ánh mắt quái dị đánh giá từ trên xuống dưới Tôn Phi một phen, đột nhiên gằn từng tiếng nói một câu:
- Ngươi phải nhớ kỹ, lực lượng, vì thủ hộ mà tồn tại.
- Tôn Phi còn không có phản ứng lại, lại nghe cường giả thần bí nói thêm:
- Ta đã không còn gì có thể dạy ngươi.
Nói xong, một tiếng rít nhẹ truyền đến, thanh quang chợt lóe, cường giả thần bí đã biến mất ngay tại chỗ.
Trực tiếp đi?
Tôn Phi hơi hơi trầm mặc, theo ý hắn nghe ra trong lời cường giả thần bí chính là nếu không có gì khác hắn sẽ không bao giờ tới đây nữa, một đoạn hữu tình kỳ diệu này cũng đã tới lúc dừng lại.
Không thể tưởng được mãi cho đến cuối cùng, cường giả thần bí vẫn không nói rõ thân phận của mình với Tôn Phi.
Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh!
(Câu số 7 và 8 trong bài Hiệp Khách Hành của Lý Bạch, dịch thơ: Xong việc cởi bỏ áo, tiếng tăm mặc kệ đời)
Tôn Phi đột nhiên nghĩ tới câu thơ kiếp trước này, trong lòng một trận buồn bã mất mát.
Đợi khi xác định cường giả thần bí đã đi không quay lại, tầm mắt Tôn Phi một lần nữa về tới quyển sách trên tay, chỉ thấy bìa sách viết hai chữ lớn: Long Quyền.
Tôn Phi trong lòng vui vẻ, cường giả thần bí thật đúng là đem quyền phổ Long Quyền mang đến?
Đây cũng quá thái quá rồi, cường giả thần bí rốt cuộc là thân phận gì? Lại thật sự đem quyền phổ ngay cả đế quốc hoàng tử cũng không được xem ra, thần thông không khỏi quá mức quảng đại, trừ phi… Trừ phi là thân phận chân chính của cường giả thần bí chính là Yashin đại đế, bằng không hắn làm sao có thể lấy được quyền phổ tuyệt mật này?
Tôn Phi bị ý tưởng này làm cho hoảng sợ.
Hoang đường vô cùng, nhưng lại phi thường hợp lý, tựa hồ là hoàn toàn có thể giải thích tất cả bí ẩn lúc trước.
Chẳng qua Yashin đại đế vì sao phải tốt với mình như vậy? Hơn nữa lúc này Yashin đại đế, hẳn là đang bệnh nguy kịch ngay cả hành động cũng khó khăn, như thế nào lại là cường giả thần bí sinh long hoạt hổ?
Tôn Phi càng nghĩ càng rối, rốt cục trực tiếp tạm bỏ qua, mở quyền phổ trong tay xem thử võ học bí tịch được xưng là đệ nhất trong vòng trăm vạn dặm có chỗ gì hơn người.
Thế nhưng tờ thứ nhất lại không có bất kỳ văn tự nào mà là vẽ đồ án một ngọn núi.
Đây là một ngọn núi mọc lên từ mặt đất, giống như một chuôi lợi kiếm sáp nhập trong mây, dù chỉ bằng vài nét bút nhưng họa sĩ đã đem cả khí tức ngạo nghễ sừng sững của ngọn núi khắc họa tinh tế. Tôn Phi quan sát nhiều lần, chỉ cảm thấy không thể lĩnh ngộ bất kỳ tin tức gì về quyền pháp.
Ngưng thần tự hỏi một phen, Tôn Phi lật tiếp sang tờ thứ hai.
Vừa nhìn vào thiếu chút nữa Tôn Phi hộc máu ngất ngay tại chỗ.
Bởi vì ở trang giấy trắng thứ hai, chỉnh chỉnh tề tề viết một hàng chữ:
"Tiểu tử tham lam kia, ngươi mắc lừa rồi, kỳ thật ta cũng chưa từng thấy qua quyền phổ Long Quyền."
...
...
Dở khóc dở cười về tới đại doanh Hương Ba, Tôn Phi vẫn đang không thể tin được cường giả thần bí vẫn luôn nghiêm túc kiệm lời lại ình một vố to như thế.
Bất quá, mặc dù không được thấy quyền phổ Long Quyền, thế nhưng Tôn Phi vẫn vớt vát lại chút vui mừng nhờ một câu “tiểu tử tham lam kia” của cường giả thần bí, bởi hắn thấy được trong đó cảm giác thân thiết.
Đối với lai lịch cường giả thần bí, lẽ thông qua mạng lưới tình báo của trưởng công chúa hoặc là ma nữ Paris có thể tra rõ ràng, bởi vì Tôn Phi tin tưởng một siêu cấp cao thủ như vậy tuyệt đối không phải là hạng người vô danh, nhưng Tôn Phi lại không định làm như vậy. Nếu cường giả thần bí tạm thời không muốn Tôn Phi biết thân phận của hắn, vậy dĩ nhiên là có dụng ý, nếu không cũng không lựa chọn hằng đêm tới Moro sơn mạch chỉ dẫn cho Tôn Phi.
Mà sở dĩ nói tạm thời, là bởi vì Tôn Phi tin chắc, mình và cường giả thần bí còn có thể lại gặp mặt.
Hơn nữa, thời gian gặp lại cũng sẽ không quá muộn.
Tôn Phi quay về đến đại doanh, thiếp thân thị vệ quan Torres hồi báo trưởng công chúa từng mấy lần tới tìm hắn nhưng không thấy, cuối cùng tới đại trướng của Vương phi điện hạ trò chuyện vui vẻ rồi ngủ lại đó.
Tôn Phi cũng không hỏi tới, chỉ đi lướt qua mỉm cười với nữ cận vệ Ziyan cùng đám vệ binh của trưởng công chúa rồi một mình tiến vào quốc vương đại trướng.
Miluo quốc cũng không vì Cuồng Ẩn Bowyer bị giết vào ban ngày đến vấn tội, Tôn Phi an bài binh lính cảnh giới cẩn thận, mình mở ra truyền tống môn, tiến vào thế giới Diablo, bắt đầu hành trình luyện cấp.
Lúc này tại thế giới Diablo đang là hoàng hôn.
Đường chân trời xa xa, trời chiều như máu.
Tôn Phi cùng Elena thông qua truyền tống trận tới Kurast hải cảng, nhận nhiệm vụ thứ tư trong màn ba: Đọa Lạc Thần Điện. (Tiếng Anh là The Blackened Temple, đúng là sau nhiệm vụ quyền trượng của Khalim – Khalim’s Will còn 1 nhiệm vụ nữa là Lam Esen’s Tome mới đến nhưng nó là nhiệm vụ phụ không cần thiết lắm nên chắc tác giả bỏ qua)
Nhiệm vụ này yêu cầu Tôn Phi phải tới thần điện đã sa đọa nhảy về phe hắc ám Travincal trước, đánh chết hội thành viên tối cao trong thần điện này, sau đó tìm được trong thần điện hắc ám đó cái néo của Khalim (Khalim’s Flail), rồi kết hợp cùng các vật phẩm tìm được ở nhiệm vụ trước đó hợp thành Quyền Trượng Của Khalim. (Khalim’s Will, mấy chương trước có dịch nhầm thành di chúc gì đó, xin cáo lỗi, tiếng Anh kiểu này khó quá =.= )
Quyền Trượng Của Khalim là vật phẩm nhiệm vụ, có thể đánh nát phong ấn hình cầu (cục Orb) mà đại ma đầu Diablo dùng để bảo vệ huynh đệ Mephisto của mình. Mà cũng chỉ có đánh nát cục Orb này, Tôn Phi mới có thể hoàn thành nhiệm vụ kế tiếp: tiến vào Nhà Tù Của Sự Oán Hận (Durance Of Hate), chiến Boss cuối của màn ba Kurast hải cảng, Mephisto.
Truyền tống trận tới Travincal còn chưa mở, cho nên hai người chỉ có thể đi bộ, một đường chém giết đủ loại quái vật, cuối cùng sau hai giờ mới tới được Travincal.
Nơi đây vốn là nơi thờ phụng thần linh, đáng tiếc là trải qua thời gian dài bị lực lượng ác ma xâm nhập, thần chức trong thần điện cũng đã sa đọa trở thành ác ma địa ngục, cả tòa kiến trúc không còn khí tức quang minh ngày xưa, mà bị bao phủ trong hắc ám cùng tử khí.
Ngay giây đầu tiên khi Tôn Phi cùng Elena bước trên Travincal đã bị bọn quái vật tập kích.
Quái nơi này gồm Cuồng Chiến Sĩ chỉ biết giết chóc theo bản năng và Ác Ma Lâu La diễn sinh từ hội thành viên thần điện bị sa đọa.
Đương nhiên, địch nhân đáng sợ nhất ở Travincal này phải nói tới ba thành viên trong nghị viện cao cấp của thần điện ban đầu, sau khi sa đọa biến thành ác ma cấp BOSS: Toorc Icefist, Ismail Vilehand cùng Geleb Flamefinger. (Trong truyenyy là Băng Quyền Thác Khắc, Tà Ác Chi Thủ Y Tư Mai Nhĩ cùng Hỏa Diễm Chi Chỉ Cát Liệt Bố)
Trong trí nhớ từ trò chơi kiếp trước, Tôn Phi ấn tượng ba con Boss này phi thường đáng sợ, mỗi lần chơi đến Travincal hắn đều không cẩn thận mà chết mất một hai lần, còn dong binh mang theo bên người cơ hồ cứ đến là hộ chủ mà chết.
Bởi vậy lần này tới Travincal Tôn Phi thường cẩn thận, vừa tiến vào trong liền mở sẵn “thành trấn phản hồi quyển trục” để nếu tình huống không ổn sẽ sẵn sàng ôm mỹ nữ dong binh xoay người trốn chạy.
Mắt thấy Tôn Phi cẩn thận như vậy, Elena cũng mười phần cảnh giác.
Nhưng chỉ 20 phút sau, từ trạng thái cảnh giác, ánh mắt của Elena chuyển thành kinh ngạc mười phần.
Mà Tôn Phi thì là một bộ thẹn thùng, thêm như hiểu ra gì đó.
Ai cũng không ngờ một màn bị Tôn Phi cho là uy hiếp cực cao lại không hề tạo thành một chút khó khăn nào cho hai người.
Cả ba đại BOSS thế mà chỉ lãng phí đúng ba mũi tên của Elena, sau đó ba con đơn giản nắm tay nhau hóa thành đống băng vụn.
Hành trình tới Travincal lần này rốt cục làm Tôn Phi ý thức được sự sơ sót trong suy nghĩ…
Đó là thực lực của hắn đã tăng trưởng vượt xa sự thăng bằng trong thế giới Diablo. (Giống như cấp 50 về đánh quái cấp 20 đó)
Cả hắn và Elena trải qua một quá trình dài chơi đến cả bảy chức nghiệp, kèm với thời gian tham khảo tu luyện ở đại lục Azeroth, thực lực đã vượt ra khỏi giới hạn một màn chơi mà Diablo sắp xếp.
Tôn Phi thậm chí hoài nghi không cần hắn ra tay, một mình Elena cũng có thể đơn giản đi săn Boss.
Chém chết mấy đại BOSS xong, kế tiếp lại là một mảnh giết chóc.
Lần này trong thời gian hơn bốn giờ, hai người lại bắt đầu điên cuồng giết chóc, exp của người man rợ không ngừng tăng, cuối cùng trước khi thời gian hạn định tới, Tôn Phi rốt cục mang người man rợ người thăng cấp đến cấp 70.
Mà lúc này, năm nhiệm vụ đầu của màn thứ ba Kurast hải cảng đã được Tôn Phi hoàn thành toàn bộ.
Mà nhiệm vụ thứ tư “Cổ thư của Lam Esen” ở màn này cũng không mất bao nhiêu thời gian, Tôn Phi từ trong một đền thờ ở “Kurast thương tràng” (The Kurast Bazaar) tìm được cuốn sách cổ, giao cho NPC trong thành, cuối cùng được phần thưởng là 5 điểm thuộc tính.
(*Lam Esen’s Tome: Đây là nhiệm vụ thêm, không làm cũng được, nhưng làm thì có thưởng. Ở trên tác giả có nói nhầm nhiệm vụ 5 sang 4, giờ mới nhắc nhiệm vụ 4 mình cũng không sửa lại, và không cần theo thứ tự 4, 5 với 2 nhiệm vụ này)
Lúc này, cấp bậc của Elena cũng lên tới 67.
Dưới yêu cầu của Tôn Phi, mỹ nữ dong binh cũng không có tiếp tục tăng cường lực công kích của mình mà đem đại đa số điểm thuộc tính thêm vào huyết thống Thánh kỵ sĩ để đề cao phòng ngự cùng năng lực trị liệu, cho nên khả năng chiến đấu vẫn chỉ duy trì trong khoảng tiêu chuẩn thất tinh sơ giai.
Đến cuối ngày trước khi thời gian tới hạn đến, Tôn Phi rời khỏi thế giới Diablo.
Mà Elena thì tạm thời lưu lại Rogue Doanh Địa.
Tuy rằng lúc này tinh thần lực của Tôn Phi đã tăng lên đủ để đem thời gian được phép ở lại thế giới Diablo tăng lên 5 giờ, cũng tức là thời gian người trong Rogue Doanh Địa có thể ở lại thế giới Quang Minh – đại lục Azeroth tăng lên 5 giờ, nhưng tính đến ngày mai còn có cuộc thi đấu xếp hạng cao thủ đế quốc, nên hắn muốn Elena giữ lại 5 giờ này dùng cho sáng mai.
...
...
Ngày thứ hai khi sắc trời còn chưa tỏ, trưởng công chúa đã bãi giá cáo từ, dưới sự hộ tống của Ziyan cùng đám kiếm sĩ thiết giáp mà trở lại đế đô.
So với lúc đến, trưởng công chúa ly khai dị thường điệu thấp, rất nhiều người căn bản không có chú ý tới vị đế quốc Nữ Văn Thánh rời đi, còn tưởng rằng nàng cẫn đang ngủ trong quốc vương đại trướng của Hương Ba Vương, bởi vì rất nhiều người đều chứng kiến trưởng công chúa đêm qua vào quốc vương đại trướng.
Thời gian thong thả trôi qua.
Mặt trời từ từ lên cao tít, chiếu ánh nắng vàng rực xua tan phần nào giá rét của mùa đông.
Lúc Tôn Phi theo lời hẹn tới trướng bồng của Robben trị liệu hai chân cho phụ thân của hắn, lại phát hiện Robben không có ở đây. Hỏi qua, phụ thân của Robben mới nói cho Tôn Phi, nguyên lai ngày hôm qua làm Inzaghi bị thương nặng, tuy là lôi đài luận võ nhưng trong lòng Robben vẫn áy náy không thôi, hơn nữa hiện tại hai người đều dốc sức vì Hương Ba Vương, Robben lại càng áy náy, bởi vậy không ngờ là cả đêm qua không ở đây chiếu cố phụ thân mà chờ trước trướng của Inzaghi.
Hành vi của Robben càng làm Tôn Phi vừa lòng hơn với đao khách này.
Đợi khi trị liệu một chút đấu khí thông đạo cùng cơ bắp bị héo rũ cho lão Arjen (gọi cha của Robben theo họ), ngay khi Tôn Phi chuẩn bị rời đi thì nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng cười lớn như chuông đồng của Pearce cùng Drogba, thỉnh thoảng còn xen lẫn cả tiếng của Robben…
Tôn Phi trong lòng một trận âm thầm kỳ quái.
Kể từ hôm qua Inzaghi bị thương, hai tên đầu gỗ này vẫn mang địch ý với Robben, dù sau đó Robben về với Hương Ba Thành nhưng hai bên vẫn có khoảng cách, thế nào mà giờ lại cùng một chỗ cười cười nói nói ăn ý như thế?
Cửa trướng bồng bị vén ra, Pearce cùng Drogba đi tới…