- Là ai? Ra chịu chết cho ta!
Thanh niên mặc khôi giáp hoa lệ đảo mắt qua đám người, cuối cùng dừng trên thân Tôn Phi cùng Angela:
- Hai con kiến hôi lén lén lút lút, đúng, chính là nói ngươi đấy, đứng lại cho lão tử, nhìn cái gì, chính là hai người các ngươi, toàn thân đồ đen, nhìn đã biết không phải thứ tốt gì, khẳng định chính là các ngươi chửi bới bổn đại gia, đứng lại cho ta…
Gã võ sĩ kia không ngờ vừa kiêu ngạo vừa dã man thô lỗ đến cực điểm, vừa nói xong đã muốn nhảy từ thí kiếm đài xuống động thủ, nhưng trong nháy mắt hắn lại há to miệng kinh ngạc phát hiện, hai người mặc áo choàng đen kia không biết dùng thủ pháp gì, không thể tưởng nổi đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
. . .
- Chúng ta tại sao phải đi? Thiếp còn tưởng rằng chàng sẽ ra tay giáo huấn cái gã phách lối kia chứ!
Rời khỏi tòa thí kiếm đài kia, Angela tựa thật sát bên người Tôn Phi, thân thể lả lướt mềm mại dán trên cánh tay hắn, đôi mắt mang theo tò mò, nhẹ nhàng mà hỏi.
- Nhiệm vụ chủ yếu của bổn vương ngày hôm nay là bồi tiếp vương phi điện hạ mỹ lệ khả ái, không phải là đánh nhau.
Tôn Phi cười nhéo chóp mũi thanh tú của nàng một cái.
Tuy vừa rồi gã thanh niên mặc khôi giáp hoa lệ kia hung hăng càn quấy đến không biết trời cao đất rộng, nhưng Tôn Phi có thể cảm giác được, thực lực người này cũng thật không tồi, trong mơ hồ để lộ ra một tia uy hiếp, như là còn che giấu thực lực thật sự.
Cách biểu hiện hung hăng càn quấy đến ngu ngốc như thế rất có thể là hắn đang đóng kịch. Nếu Tôn Phi không có nhìn lầm, người này tuyệt đối có thể tiến vào vòng cuối cùng, đến lúc đó không chừng sẽ còn gặp nhau ở vòng thi đấu tranh vị trí đệ nhất, cho nên còn rất nhiều cơ hội giáo huấn một chút tên lớn lối này, không cần vội.
Hai người cười cười nói nói, một đường chậm rãi tiến vào trung tâm chiến khu phía Đông.
Qua mười mấy phút, phía trước đột nhiên truyền đến từng tiếng gào thét bén nhọn.
Tiếng gào thét này giống như là tiếng kêu thảm của dã thú trước khi tắt thở, vô cùng thảm thiết, làm lòng người phát hoảng. Tiếp theo đám người thi nhau hét lên những tràng tiếng kêu sợ hãi, sau đó từng đợt mũi huyết tinh gay mũi đập vào mặt, nồng nặc mãi không tan, giống như lưu động trong không trung không phải không khí mà là huyết tương sềnh sệch.
- Ý, đây là mùi gì vậy? Khó ngửi quá, chuyện gì vậy nhỉ?
Angela cau cái mũi nhỏ nói.
Tầm mắt Tôn Phi xuyên qua đám người chiếu lên một tòa thí kiếm đài gần đó.
Đã thấy trên thí kiếm đài kia, một hồi thảm chiến đang tiến hành.
Một thân ảnh màu tím đang chạy qua lại cực nhanh theo một vòng tròn, để lại từng tàn ảnh đằng sau, trong tay hắn nắm hai thanh loan đao kỳ dị, tốc độ ra đòn vừa nhanh vừa quái, một đao một đao chém lên vật bị vây giữa vòng tròn hắn tạo ra…
Tôn Phi nhìn kỹ lại, trong lòng cả kinh.
Trong làn huyết vụ như cơn lốc xoáy chính giữa kia, không ngờ là một bóng người toàn thân trên dưới không còn một mẩu da đầy đủ.
Thân ảnh màu tím kia mỗi lần vung đao chỉ tước đi một khối thịt nát kích cỡ chưa bằng cái móng tay, nhưng trong nhát mắt đã gọt tới trăm đao, dùng không đến mười giây đồng hồ, bóng người kia ngay cả nội tạng cũng đã bị chém nát, muốn giãy dụa lại vô pháp tránh né đao ảnh xuất quỷ nhập thần, chỉ có thể thét từng tiếng bi thảm, từng trận rít gào thê lương vừa rồi chính là từ cổ họng người này phát ra…
Chưa tới hai ba mươi giây, thân ảnh màu tím rốt cục thu đao mà đứng.
Mà lúc này, bóng người bị đẩy xoay tròn giữa sân kia cũng ngừng lại, nhưng đã chết không thể chết hơn, trở thành một bộ xương trắng hếu không dính chút thịt, cuối cùng rầm một tiếng kiệt lực ngã xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Đao pháp thật tàn nhẫn.
Tôn Phi khẽ nhíu mày.
Thực lực của thân ảnh màu tím kia hiển nhiên cao hơn đối thủ nhiều lắm, hoàn toàn có thể một chiêu chiến thắng, thế nhưng hắn lại cố tình không xuống đao dứt khoát, lựa chọn dùng phương thức tàn nhẫn nhất tra tấn đối thủ, đem đối thủ lăng trì, có thể thấy được hắn tuyệt đối là kẻ tâm ngoan thủ lạt hơn nữa tâm lý có chút biến thái!
Lại là một cao thủ.
Tôn Phi cũng không dừng lại lâu quanh tòa thí kiếm đài này, mang theo Angela nhanh chóng rời đi.
Tràng diện thật sự là quá mức huyết tinh, Tôn Phi lo lắng sẽ làm kiều thê của mình sợ hãi.
Hai người đi về phía trước, lại gặp một tòa thí kiếm đài được rất nhiều người vây xem, tiếng hoan hô vỗ tay truyền ra như sấm. Mà không ngờ một trong hai người trên sân đấu lại là người quen của Tôn Phi — Byzantine Vương Constantine.
Đối thủ của Constantine là một võ sĩ dáng người cực kỳ cao lớn, tay nắm hai thiết hắc chùy cự đại mà múa may, lực lớn vô cùng, mỗi lần nện xuống mặt đất đều tạo thành rung động như động đất, thực lực đủ cường hãn.
Đối mặt đối thủ mạnh mẽ như vậy, Constantine lại không hề nao núng.
Vị quốc vương trẻ tuổi anh tuấn này trầm ổn đến cực điểm, người mặc một bộ ngân sắc khinh giáp, song quyền che kín bởi một đôi ngân sắc quyền sáo, tốc độ xuất quyền không nhanh không chậm nhưng uy thế mười phần, một quyền đánh ra, trong không khí nhất thời vang lên nổ vang như tiếng sấm, quyền thế vô cùng hung hãn.
- Ồ? Không ngờ trong thời gian ngắn Constantine đã có thể đem Thất Thương Quyền luyện tới trình độ này, lúc ra quyền mơ hồ đã có tiếng hổ khiếu long ngâm, coi như đạt tới cảnh giới tiểu thành. Tuy rằng cũng một phần nhờ bình Người Khổng lồ xanh dược tề cải tạo thể chất của hắn, nhưng bản thân hắn là thiên tài võ đạo cũng không thể phủ định!
Chứng kiến Constantine đem Constantine đem Thất Thương Quyền luyện tới tiểu thành, Tôn Phi cũng hơi kinh ngạc.
Nhưng mà Thất Thương Quyền là loại quyền pháp 'Trước tổn thương mình sau mới đả thương người', luyện đến loại tình trạng này nghĩa là lục phủ ngũ tạng của Constantine cũng đã phải nhận thương tổn nhất định, để lại tai họa ngầm. Lúc trước khi Tôn Phi tặng bí tịch cũng đã nói với Constantine về nhược điểm này, nhưng vị quốc vương trẻ tuổi này lại dứt khoát lựa chọn tiếp tục tu luyện, xem ra trong lòng của hắn nhất định là có thứ gì đó chính mình cần phải bảo vệ, cho nên mới không thể chờ đợi mà muốn trở nên mạnh mẽ.
Ngay lúc Tôn Phi còn đang suy nghĩ, quyết đấu trên thí kiếm đài đã sắp phân thắng bại.
Constantine một quyền đánh trúng ngực đối thủ, trong tiếng long ngâm hổ khiếu, võ sĩ cường tráng kia rốt cuộc không chịu nổi, ngũ quan đồng thời chảy ra từng luồng máu tươi đỏ thẫm, thân hình thoáng khựng lại một chút, sau đó cả người giống như là cây đại thụ bị chém, ngửa mặt đổ ụp xuống.
Đôi thiết chùy trong tay cự hán ầm một tiếng đập xuống đất, mới khiến đám người đang ngẩn ra quanh thí kiếm đài giật mình tỉnh lại, trong phút chốc tiếng hoan hô cùng vỗ tay như núi lửa bùng nổ vang lên.
Khán giả hiển nhiên rất có hảo cảm đối với vị vương giả trẻ tuổi anh tuấn này.
Constantine rất là khiêm nhường hữu lễ mà vẫy tay chào hỏi khán giả, sau đó nhặt đôi cự chùy trên mặt đất lên, đi xuống thí kiếm đài.
Mỗi một trận đều gom nhặt binh khí của đối thủ, đây là sở thích của Byzantine Vương Constantine.
Trước đó, hắn cũng đã thu thập trường thương của một cao thủ khác.
Những vũ khí này tuy rằng không phải là thần binh lợi khí gì, nhưng vẫn được hắn coi như lễ vật trân quý mà bảo tồn cất giữ. Có lẽ sẽ có một ngày, khi sau tên của hắn được người đời gắn thêm hai từ “đại đế”, sẽ có một kho vũ khí khổng lồ làm minh chứng cho con đường quật khởi của hắn.
Một trận chiến đắc thắng, Constantine chậm rãi đi hướng khu nghỉ ngơi của Byzantine quốc, lại không hề phát hiện Tôn Phi cùng Angela cũng đang trong đám người bên dưới vỗ tay ủng hộ hắn.
Ở khu nghỉ ngơi của Byzantine quốc, Vương phi Isabela xinh đẹp còn chưa ra khỏi cơn lo lắng, vội tỉnh lại chạy về phía Constantine, giúp trượng phu của mình lau đi mồ hôi trên trán.
Mỗi một lần Constantine lên sân đấu quyết đấu, Isabela đều cảm thấy một phút bằng một năm, cảm thấy trái tim của mình đập mạnh đến mức phảng phất muốn chui ra khỏi cổ họng.
Nàng biết người trong lòng mình là vua một nước, nhất định phải chiến đấu vì nghĩa vụ với thần dân cùng quốc gia, nhưng trên danh nghĩa là một người thê tử, Isabela lại hy vọng trượng phu của mình vĩnh viễn cũng không cần phải bước lên thí kiếm đài hung hiểm vạn phần kia.
Đây là một loại tâm tính cực kỳ mâu thuẫn, thử hỏi ai có thể bảo chứng Constantine sẽ luôn luôn vô địch, Constantine cũng không phải là hai đại truyền kỳ Nhất Kiếm một kiếm thắng địch cùng Hương Ba Vương bí hiểm được nhắc như thần thoại trong miệng những ngâm du thi nhân kia.
Nhớ tới Hương Ba Vương, lòng Isabela đã tràn ngập cảm kích.
Nàng nhớ rất rõ ràng cái đêm tuyết lớn tung bay kia, doanh khu hai mươi dặm chưa bao giờ rét lạnh như thế, nếu không có Hương Ba Vương đột nhiên xuất hiện, có lẽ nàng lúc này đã trở thành đồ chơi của Huyết Đao dong binh đoàn, mà người yêu của nàng cũng đã chết trận trên thí kiếm đài. Là Hương Ba Vương thần kỳ kia đã cải biến vận mệnh của nàng cùng Constantine, có lẽ từ đó về sau cũng đem thay đổi cả vận mệnh của Byzantine quốc.
. . .
Tôn Phi cùng Angela cũng không có tiến lên chào hỏi đám người Constantine, xem xong trận đấu này, hai người tiếp tục giả trang thành người đi đường mà xuôi theo dòng người tới một chiến khu khác.
- Nhanh đi xem, đệ nhất thần nữ trong 250 nước phụ thuộc chuẩn bị xuất chiến ở thí kiếm đài số 14 kìa!
- Đệ nhất thần nữ? Có phải là băng sương nữ thần của Brandom quốc, công chúa Cindy?
- Đương nhiên là nàng, ngoài nàng ra còn ai xứng với danh hiệu đệ nhất thần nữ 250 nước phụ thuộc nữa chứ? Ai nha, ngươi đừng có kéo ta, ta còn muốn nhanh tới kiếm một vị trí tốt…