Chương 288: Cường Giả Tuyệt Đỉnh

- Cái ĐKM!

Tiếp theo trong nháy mắt, vô số mũi tên đấu khí này bao bọc lấy toàn thân cường giả thần bí kia, mỗi mũi tên đều phủ kín hoa văn huyền ảo, tản ra khí tức đáng sợ.

Sau đó, cường giả thần bí nhẹ nhàng vung tay lên.

Vô số mũi tên đấu khí tức thì bắn ra tứ phía, như là mưa tên rơi với tốc độ nhanh đến mức tạo thành tiếng phá không có thể xé rách màng nhĩ Tôn Phi.

Mà dưới loại tập kích dày đặc như màn trời này, TÔn Phi cũng không thể tiếp tục che giấu hành tích.

Tên đã bắn tới trước mặt, Tôn Phi dưới hình thức thích khách vận dụng lực lượg toàn thân, hai đấm bốc lên một tầng xích hồng sắc hỏa diễm, một quyền đánh ra, tiếng hổ gầm nương theo sau, chính là kết hợp hai đại kỹ năng Quyền Diễm cùng Hổ Kích.

Một quyền này bạo phát ra lực sát thương to lớn.

Rầm rầm rầm rầm!

Mười mấy mũi tên bay tới lập tức bị quyền chấn vỡ.

Đây cũng là bởi vì ‘tiễn chi chiêu’ của cường giả thần bí kia là một đấu kỹ quần công, cho nên không mạnh mẽ như mấy chiêu công kích đơn thể trước, nên Tôn Phi mới có thể dễ dàng ứng phó như thế được.

Nhưng cũng bởi chiêu quần công đấu kỹ này mà thân hình đang ẩn nấp của Tôn Phi bị buộc phải hiện ra.

- Chỉ chi chiêu!

Giọng nói lạnh lùng lần nữa vang lên, chiêu thứ năm tới.

Chỉ thấy hắn lần này rốt cục cử động, hơi xoay người, quay mắt về phía Tôn Phi, vươn cánh tay rồi chỉ hướng Tôn Phi ấn tới.

Tách tách!

Liên tiếp tiếng vang như bọt khí nổ truyền tới.

Tôn Phi chỉ cảm giác mình hình như là bị vây trong một nhà lao vô hình, không thể trốn tránh.

Theo động tác của cường giả thần bí, một ngón tay cực lớn đường kính vượt quá bốn thước xuất hiện ở đỉnh đầu Tôn Phi, hoa tay rõ ràng, thậm chí cả móng tay cũng nhìn rành mạch, giống như chính là ngón tay của cường giả thần bí đã được phóng lớn ra vô số lần, mang theo khí tức khiến kẻ khác run rẩy mà nhấn xuống đỉnh đầu Tôn Phi.

Điệu bộ này, giống như là ngón tay của một người chuẩn bị đè bẹp con kiến.

Tôn Phi biến sắc, nháy mắt lại chuyển sang hình thức người man rợ, lực lượng toàn thân nổ bung, lưu ly quyền ấn liên tục đánh ra.

Lần này hắn lựa chọn Thiên Sương Quyền nhất thức – Nhất Kích Tất Sát.

Một chiêu này được trộn lẫn với kỹ năng Trọng Lực Nhất Kích, có thể ở nháy mắt tăng thực lực Tôn Phi gấp hai lần, cũng coi như công kích cường hãn nhất Tôn Phi có thể phát ra ở hiện tại!

Nhưng mà…

Rầm rầm rầm rầm!

Một chiêu cường đại nhất của Tôn Phi cũng chỉ có thể đánh nát một đốt của ngón tay kia, còn hai đoạn vẫn y như cũ đuổi không tha theo hướng đỉnh đầu Tôn Phi nhấn xuống.

...

...

Hai mươi phút sau.

- Tốt.

Đánh xong mười chiêu, cường giả thần bí lần nữa chắp hai tay ra sau.

Hai hàng lông mày như trường đao rốt cuộc giãn ra, ánh mắt điềm tĩnh nhìn thấy Tôn Phi, sắc mặt không buồn không vui, chỉ có bình thản, căn bản nhìn không ra hắn suy nghĩ cái gì, cũng không thể liên tưởng được vừa mới đây hắn còn liên tục thi triển sát chiêu, thiếu chút nữa lấy đi cái mạng già của quốc vương bệ hạ.

Mà ở cách cường giả thần bí khoảng 20 thước, Tôn Phi lúc này trong lòng động khó có thể nói lên lời.

20 phút vừa rồi tuyệt đối là lần trải nghiệm chật vật nhất kể từ khi hắn tới thế giới này.

Bất luận là lực lượng, kinh nghiệm, tiết tấu hay là nắm bắt thời cơ, vị cường giả thần bí trước mặt đều vượt quá xa Tôn Phi. Mặc cho hắn sử dụng lần lượt cả bảy đại chức nghiệp trong Diablo, thiết kế đủ loại phản kích, nhưng ngoài tạo thành một chút xíu quấy nhiễu thì đều bị người này dễ dàng hóa giải.

Thậm chí còn cả trong quá trình, cường giả thần bí này chỉ đứng tại chỗ không di động nửa bước, lại có thể làm Tôn Phi y như con khỉ bị đốt mông mà nhảy loạn.

Đây là chênh lệch thực lực tuyệt đối.

Lúc này Tôn Phi chật vật đến cực điểm.

Một thân khôi giáp cấp 6 cấp 7 từ thế giới Diablo đã hoàn toàn tổn hại, độ bền xuống dưới 0, không cách nào sửa chữa. Hiện giờ trông hắn không khác gì một tên ăn mày, một thân rách rưới chắp vá.

Mà toàn thân hắn ngoại trừ gương mặt tuấn tú cùng những bộ vị yếu hại hắn toàn lực bảo vệ thì đều chi chít vết thương.

Càng thêm nghiêm trọng chính là từng luồng thanh sắc đấu khí loạn lưu không ngừng xâm nhập cắt xé thể nội.

Mà trả giá đại giới như vậy, Tôn Phi ngay cả một cọng tóc đối thủ cũng không thể chém xuống.

Từ đầu đến cuối, Tôn Phi thi triển toàn lực cũng không thể tới gần đối thủ trong một thước.

Nhưng lúc này mặc cho bản thân bị trọng thương, ánh mắt Tôn Phi lại sáng ngời.

Bởi vì cuối cùng hắn đã nhớ ra thân phận vị cường giả thần bí này.

Chính là vị cường giả thần bí ngày đó truy sát gã siêu cấp thích khách ám sát Tôn Phi ở doanh khu 20 dặm. Mà chiến trường nơi này là do hai người này kịch đấu tạo thành.

Tôn Phi mấy ngày qua một mực quan sát khí tức còn sót lại của cả hai tại nơi này, cảm thụ quyền ý tinh thần của hai người, có nên mới có cảm giảm quen thuộc với khí tức của người trước mắt, nhưng trong thời gia ngắn lại không cách nào phân biệt ra, mãi qua hơn mười chiêu thức cường giả thần bí này mới vô ý lộ cỗ khí tức cường hãn kia, bị Tôn Phi nhận thức được.

Không biết vì cái gì, sau khi nhận ra vị cường giả này, Tôn Phi đột nhiên cảm giác được một trận thân thiết cùng an toàn.

Không hề chỉ là vì cường giả này từng truy sát tên siêu cấp thích khách kia, mà còn bởi trực giác của người man rợ cấp 46 nói cho Tôn Phi, vị này là bạn không phải địch.

- Ngươi nhận ra ta?

Trường bào bay bay, tóc dài buông thõng, ánh trăng sáng tỏ chiếu rõ thêm một chút đầu vai cùng khuôn mặt cường giả thần bí, giọn nói không mang khói lửa nhân gian của người này lại vang lên bên tai Tôn Phi.

- Vâng… Tiền bối!

Tôn Phi nghĩ nghĩ, cuối cùng lựa chọn hai từ 'tiền bối' để xưng hô.

- Ừm, ngươi, rất không tồi!

Cường giả thần bí nói xong, vung tay lên, từng luồng đấu khí màu xanh từ cơ thể Tôn Phi chui ra.

Tôn Phi ngẩn ngơ.

Hắn tự nhiên hiểu được đây là cường giả thần bí đang dẫn đấu khí loạn lưu trong cơ thể mình ra ngoài.

Nhưng hắn cũng hiểu được, chỉ cần vị trước mặt này muốn, oàn toàn có thể khiến đấu khí loạn lưu ở trong cơ thể của mình nổ mạnh, cho dù là không lập tức lấy cái mạng nhỏ của quốc vương bệ hạ thì ít nhất cũng làm hắn tàn phế.

Thật là năng lực thao khống đấu khí đáng sợ!

- Mười chiêu đã qua, đêm mai còn!

Giọng nói lạnh lùng vang bên tai Tôn Phi, không đợi Tôn Phi mở miệng, chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, thân ảnh người kia đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, lấy lực lượng người man cấp 46 mà quốc vương bệ hạ cũng không phát hiện người kia là làm thế nào rời đi!

Thần long thấy đầu không thấy đuôi!

Tôn Phi há miệng thở dốc, vẫn duy trì tư thế vươn tay cánh tay, hiển nhiên muốn giữ lại nhưng không kịp.

Ngây người nửa ngày, quốc vương bệ hạ mới chậm rãi thu cánh tay về, sờ sờ cằm suy nghĩ, thủy chung cảm thấy được chuyện ngày hôm nay thật quá mức ly kỳ.

Vị cường giả thần bí này thực lực sâu không lường được, cho dù là đặt ở đế quốc Zenit cũng tuyệt đối là nhân vật tuyệt đỉnh số một. Theé nhưng siêu cấp cường giả có thể ngộ không thể cầu này lại không biết vì cái gì xuất hiện ở đây, càng không giải thích được là lại muốn chính mình chống đỡ mười chiêu của hắn, mà sau mười chiêu cũng không có giải thích nguyên do, liền bỏ đi không một dấu vết, không biết tung tích!

Chẳng lẽ vị siêu cấp cường giả này nhàn cư vi bất thiện, cho nên đặc ý tìm mình đánh một trận cho đỡ ngứa ngáy tay chân?

Hay là...

Đột nhiên Tôn Phi nhớ tới lời của cường giả thần bí trước khi rời đi — 'Mười chiêu đã qua, đêm mai còn!'

- Đêm mai còn? Là ý nói hắn đêm mai sẽ lại ở đây chờ mình? Chẳng lẽ người này đánh mình đến nghiện?

Tôn Phi cười hắc hắc, hắn tựa hồ suy đoán đoán vài ẩn ý trong lời nói kia, về phần trúng hay không cũng chỉ có thể dựa vào thời gian để kiểm tra, ít nhất có thể xác định một việc — cường giả thần bí này tuyệt đối không có ác đối với chính mình.

Nghĩ đến đây, Tôn Phi rốt cục buông lỏng một hơi, một trận đau nhức cùng mỏi mệt đánh úp lại, trong gió đêm lạnh buốt, hắn chỉ cảm thấy toàn thân thoát lực, hai chân mềm nhũn, đặt mông ngã ngồi tại chỗ, một ngón tay cũng không muốn động…