Chương 282: Quyền Ý Tinh Thần Lạc Ấn

- A... A...

- Đừng đánh nữa...

- A, ta không chịu nổi, đừng đánh nữa, ta nói, ta nói...

Nghe hàng loạt tiếng kêu thảm thiết đứt quãng từ trong Hương Ba đại doanh truyền tới, những người biết qua chuyện này đều không thể tin vào lỗ tai của mình. Cái này thật quá nghịch thiên rồi, Hương Ba Vương này đúng là con sói điên, dám đem kỵ sĩ thuộc kỵ sĩ điện nghiêm hình tra tấn... Thế giới này rốt cuộc muốn đảo điên?

Mười phút trước…

Kỵ binh kỵ sĩ điện lục soát Hương Ba đại doanh tra ra vàng bạc châu báu cùng vũ khí khôi giáp của Huyết Đao dong binh đoàn đã bị thích khách đế quốc Spark tận diệt, sau đó thực quỷ dị là có một lượng lớn kỵ binh xuất hiện, muốn lấy tội 'phản quốc' cùng 'thông đồng với địch' bắt Hương Ba Vương, khống chế Hương Ba đại doanh.

Mắt thấy người Hương Ba chuẩn bị ngã ngựa tới nơi, ai ngờ cục diện đột ngột quay ngoắt thành kịch biến.

Nhất Quyền Hoành Thiên Hương Ba Vương không chút để đám kỵ sĩ quen thói kiêu căng trong mắt, không hề cố kỵ, trước tiên liền thi triển thủ đoạn lôi đình, khiến ba bốn trăm gã kỵ binh sợ đến rắm cũng không dám phóng, rồi chỉ tay cắt một vệt dài lên mặt đất, hơn ba trăm kỵ binh không có kẻ nào dám lướt qua vết kia một bước, trơ mắt nhìn người Hương Ba đem kỵ binh đã đứng trong đại doanh cùng cả gã kỵ sĩ thủ lĩnh kia bắt lại rồi dụng hình.

Ban đầu còn có người dám phản kháng, nhưng đến khi gã kỵ sĩ thủ lĩnh bị Oleguer đầu bóng lưỡng thân thể to như trái núi một quyền đánh nát tứ chi thì không còn kẻ nào dám “bật”, thậm chí vì để tránh cho người Hương Ba hiểu lầm, có mấy kỵ binh đua nhau ném vũ khí lên mặt đất rồi ôm đầu bất động. Một câu 'Ai dám phản kháng, giết' của Tôn Phi đã dọa đám kỵ binh này sợ tới mất mật.

Bởi vì người nào cũng biết, người Hương Ba quả thật dám giết người.

Khống chế được thế cục, Hương Ba Vương cùng với Vương phi Angela mang theo mấy nữ tử bị sợ cháng váng chưa tỉnh tiến vào đại trướng trung ương, còn bốn năm mươi gã kỵ sĩ kia thì bị người trói gô lại, dụng hình đánh đập tới mặt mũi bầm dập không thể nhận ra.

Chủ trì tra tấn chính là mặt sẹo mập mạp đã một quền đánh cho kỵ sĩ thủ lĩnh mất nửa cái mạng – Oleguer.

Những người âm thầm quan sát rất nhanh phát hiện, cái gã mập mặt luôn tươi cười hì hì vẻ hèn mọn này, tuyệt đối là một ác ma tâm ngoan thủ lạt đến từ địa ngục.

Hắn hồn nhiên không để thân phận kỵ sĩ kỵ sĩ điện vào mắt, dùng đủ loại cực hình tra tấn, khiến ngay cả những người từ xa nhìn vào cũng cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, đến kẻ ngày thường tự xưng là rắn rỏi nhất cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh, không dám nhìn tiếp.

Đám kỵ sĩ kiêu ngạo thành thói mới đầu còn ra vẻ phản kháng, chỉ lát sau đã bị chỉnh tới đại tiểu tiện cũng không tự khống chế được, bê bết nước mắt nước mũi kêu rên cầu xin tha thứ, thậm chí cả gã kỵ sĩ thủ lĩnh cũng không đỡ nổi quá năm phút, la hét cầu xin khai hết.

Cả quá trình không hề che dấu, quả thực là cái tát trắng trợn lên mặt kỵ sĩ điện.

Nhưng dù là như vậy, hơn ba trăm kỵ binh kỵ sĩ điện đứng bên ngoài Hương Ba đại doanh đều không dám có bất kỳ hành động nào.

Hư ảnh đồ đằng chiến thần ban nãy Hương Ba Vương huyễn hóa ra còn mờ mờ chưa tan biến, mà ngoại trừ mập mạp mặt sẹo đang bận rộn làm công tác tra tấn, trong đám người Hương Ba còn có mấy đại cao thủ phóng ra lực lượng của chính mình, các loại đấu khí quang diễm bao phủ ở trên người của bọn họ, như từng ngọn lửa hừng hực thiêu đốt bên trong đại doanh.

Cảm thụ được đấu khí dao động trên người mấy đại cao thủ, mọi người đều hít một hơi lạnh. Cho dù Hương Ba Vương không ra tay, bằng mấy người này, cũng có thể trong vòng mười phút giết sạch hơn 300 kỵ binh tinh nhuệ của kỵ sĩ điện đang đứng vây bên ngoài đại doanh.

Hóa ra thực lực của những người Hương Ba đã đến trình độ này!

Rất nhiều người giờ đã hiểu ra đang âm thầm tặc lưỡi.

Nhưng cũng có vài người thầm thay Hương Ba Vương lo lắng, đều là người của nước phụ thuộc, tận đáy lòng bọn họ đều đứng về phía Hương Ba quốc, nhưng cho dù người Hương Ba có mạnh mẽ hơn nữa, trở mặt với đại đế quốc, khiêu khích uy nghiêm của kỵ sĩ điện phỏng chừng cũng không thể có kết cục tốt đẹp!

Rất nhiều người cũng đã nhìn thấy 10 phút trước có vài kỵ binh đã chạy hướng đế đô cầu viện. Tất cả mọi người đều muốn xem diễn biến tiếp theo, dù sao chuyện này đã trở thành càng lúc càng nóng.

Quả nhiên, 20 phút sau viện binh kỵ sĩ điện cũng đến!

Một luồng lưu quang đỏ máu tươi nhuộm cả không trung, từ hướng đế đô cắt qua bầu trời mà gào thét bay tới, phút chốc đã dừng lại ở bên ngoài Hương Ba đại doanh.

Lưu quang màu đỏ tán đi, chỉ thấy người tới thân mặc khôi giáp của kỵ sĩ điện, có điều bộ khôi giáp này từ trên xuống dưới toàn bộ nhuộm thành đỏ như máu, cộng thêm tà áo choàng cũng màu đỏ phấp phới sau lưng, giống như là một người mới bước ra từ chiến trường máu chảy thành sông. Người này không cao không lùn không mập không ốm, toàn thân trên dưới cũng không có đặc điểm gì đặc biệt, nhưng hắn chỉ tùy ý đứng thẳng người đã tạo thành một cảm giác áp bách khó nói, không giận tự uy, làm lòng người e sợ.

- Bái kiến đệ nhất tài quyết kỵ sĩ đại nhân!

Nhìn thấy người này đến, hơn ba trăm kỵ binh kỵ sĩ điện toàn bộ quỳ một chân trên đất hành lễ.

Mà những người đang quan sát xung quanh thấy một màn này mới hiểu, hóa ra gã kỵ sĩ tướng mạo phổ thông kia lại là người bài danh ở vị trí đầu não trong thập đại tài quyết kỵ sĩ, đệ nhất tài quyết kỵ sĩ Thần Chi Kỵ Sĩ, cũng là vị tài quyết kỵ sĩ có địa vị là thực lực tối cao.

Xem ra sắp có trò hay rồi…

Thần Chi kỵ sĩ quyết đấu Nhất Quyền Hoành Thiên, ai sẽ thắng?

Dù sao một người có thể đứng trên đầu cửu đại tài quyết kỵ sĩ khác, hơn nữa trong danh hiệu gắn một chữ “Thần”, liệu có thể không mạnh được sao.

Lúc này, trong đại doanh đã chấm dứt tra tấn, bốn năm mưoi gã kỵ binh tính cả gã thủ lĩnh bị trói trên cọc gỗ, mặt mũi bầm dập, máu tươi giàn giụa, bộ dáng vô cùng thê thảm, chẳng còn tí chút oai phong bệ vệ thường ngày.

Thần Chi kỵ sĩ ngẩng đầu nhìn vẻ thê thảm của đám kỵ binh trong doanh địa, nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nổi trận lôi đình như mọi người tưởng tượng, mà lại tới trước vết chém làm vạch giới hạn ban nãy của Hương Ba Vương, nhìn tới ngây người.

Chung quanh cả một đám đầu đầy mờ mịt, không ai biết tại sao vị đại nhân vật này không đi giải cứu kỵ binh bị nạn trong doanh ddịa mà lại đứng đây ngơ ngác nhìn vết chém. Chẳng lẽ đường đường đứng đầu thập đại tài quyết kỵ sĩ - Thần Chi kỵ sĩ lại cũng e ngại vết chém kia ư?

Mãi tới khi mọi người đoán hết các loại khả năng, Thần Chi kỵ sĩ rốt cục động bước chân, tiến sát thêm vài bước tới vết chém.

Một bước… Hai bước… Ba bước…

Hắn lại dừng chân, lạ cau mày ngơ ngác nhìn dấu vết kia. Nếu người ngoài có thể trông được ánh mắt hắn, mắt của hắn giờ phút này đã tràn ngập mê hoặc cùng rung động, tựa hồ là gặp chuyện khó có thể tin.

Rốt cục, hắn vươn tay.

Ngón tay chậm rãi vươn ngay phía trên vết chém, như là quờ cái gì đó.

Đúng lúc này, đột nhiên dị biến sản sinh.

Xoẹt!

Một đạo kiếm khí màu ngọc lưu ly từ vết chém tiết ra, phóng lên cao, chém đứt đôi cả mây trắng trên bầu trời, sắc bén vô cùng.

Mà Thần Chi kỵ sĩ như là sớm đã có đoán trước, một cỗ đấu khí màu đỏ thoáng hiện, bao trùm lấy cánh tay, ngạnh kháng với kiếm khí ngọc lưu ly trong chớp mắt rồi nhanh chóng rụt lại.

Lạch cạch!

Trên tấm bảo vệ tay của hắn nứt ra vài khe hỡ, sau đó vỡ tan rồi rơi trên mặt đất.

Lần này dị biến làm cho toàn bộ người đang hóng xem phải ngã tới nát cằm. Một vết chém tùy ý, lại ẩn chứa một kích trí mạng sắc bén nhường ấy, không thể tin nổi!

- Đây là... Đạo kiếm khí này... Trời ạ, cảnh giới chỉ có nguyệt cấp cường giả mới có thể đạt tới, quyền ý tinh thần lạc ấn hư không!

Có người hét ầm lên, như gặp phải quỷ.

Một lời này chẳng khác gì quả chùy ngàn cân hung hăng đập vào trái tim mọi người, khiến bọn hắn đầu hoa mắt choáng không biết phải làm sao.

Đúng vậy, đây là quyền ý tinh thần lạc ấn hư không!

Nguyên lai Hương Ba Vương Cươn lấy chỉ làm kiếm, bắn ra kiếm khí ngọc lưu ly, không chỉ là vẽ ra một vết chém sâu nửa thước trước Hương Ba đại doanh, mà còn trong vô thanh vô tức lưu lại kiếm khí trong đó, chỉ cần có người bước lên trên vết chém này, lập tức sẽ gọi ra kiếm khí vô hình cắt nát hết thảy.

Thật là thủ đoạn đáng sợ!