- Khởi bẩm bệ hạ, Lampard đại nhân, Drogba đại nhân cùng Pearce đại nhân đã dẫn quân tiến nhập doanh trại 20 dặm, sắp tới nơi, lệnh cho thần tới trước thông báo cho bệ hạ.
Người binh sĩ kia quỳ một chân xuống đất cúi đầu lớn tiếng thưa bẩm
- A? Ha ha ha, tốt, thật tốt quá, đây quả thực là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới a.
Tôn Phi mừng rỡ từ chỗ ngồi đứng lên cười to nói:
- Mọi người theo ta ra ngoài nghênh đón Lampard thúc thúc. Hương Ba quân ta đã tụ họp, đợi khi đại hội diễn võ tác chiến bắt đầu, bổn vương muốn hung hăng cấp cho lũ tiểu tử luôn cười chê Hương Ba Thành một kích
Tất cả mọi người là mừng rỡ, theo Tôn Phi đi ra ngoài.
Fernando, Tào Tháo là ai?
Đang đi cùng bệ hạ ra ngoài Oleguer lén lút tiến đến Torres, hỏi:
- Trong đội ngũ Lampard đại nhân có người tên là Tào Tháo sao?
- Có lẽ là vậy!
Torres cũng không dám khẳng định.
- Ừm, cái tên này cũng thật kỳ quái!
. . .
. . .
Trải qua một đường lặn lội, Lampard cùng Hanh Cáp Nhị Tướng Drogba, Pearce ba người suất lĩnh lấy năm mươi thành quản, hai mươi lăm thánh đấu sĩ, một đường đuổi theo, đi tới nơi đóng quân doanh khu 20 dặm.
Sở dĩ so với dự tính thời gian muộn gần hai ngày bởi vì khi vượt qua dãy Moro vừa lúc đụng phải một hồi bão tuyết dày đến mười lăm phân, làm cho sơn đạo vốn gập ghềnh hiểm trở lại càng trở nên thêm nguy hiểm. Dãy Moro thế dốc đứng quả thực giống như lạch trời, cho dù là mọi người thực lực cũng không tồi nhưng vẫn bị chặn dưới chân núi suốt một ngày rưỡi đợi cho tuyết tan dần mới có thể đi được.
Cũng giống như đám người Tôn Phi lần đầu đến địa điểm tập kết, Lampard nhìn khung cảnh trong sơn khẩu mà rung động.
(DG: hơi lạ thằng cha này cao thủ của Hương Ba thành phải qua diễn võ vài lần chứ nhỉ sao lại thấy lạ mà rung động )
Một khu thành thị rộng lớn, một tòa ma pháp tháp cao vút, mười một tòa kỵ sị điện hắc sắc cự tháp, còn có tường thành St.Petersburg rộng dài như dải núi... Cảnh tượng nơi này so với Hương Ba Thành ở nơi thâm sơn cùng cốc quả thực giống như địa phương trong truyền thuyết. Lampard có một đoạn chuyện xưa không muốn người biết tới, kiến thức qua vài sự tình, nên vẫn còn giữ được bình tĩnh song đám người Hanh Cáp nhị tướng cùng binh lính thì miệng há ra không biết nói gì cho phải.
- Chỉ có Alexander bệ hạ, mới có thể xứng đáng nắm trong tay thành thị như thế này!
Drogba há hốc mồm, cuối cùng thở ra một câu kinh thế hãi tục đại nghịch bất đạo như vậy.
Pearce sắc mặt đại biến nhanh chóng bịt mồm Drogba.
Lampard thần sắc giật giật, cuối cùng quay đầu trách mắng một câu:
- Drogba, quản cho tốt cái miệng của ngươi lại, trước mặt là nơi đóng quân các nước phụ thuộc, nếu có người nghe thấy truyền đi câu vừa rồi ngươi có biết sẽ mang đến cho bệ hạ bao nhiêu phiền phức không?
Tráng hán hắc hắc cười ngượng, vội gật đầu không ngừng.
Lampard ngày xưa là huynh đệ kết bái của lão quốc vương, từng là Hương Ba đệ nhất cao thủ, tuy rằng hiện tại hạ xuống thành đệ nhị cao thủ, nhưng dù là đệ nhất cao thủ quốc vương bệ hạ cũng Lampard phi thường tôn kính với Lampard, điều này cũng khiến cho Lampard dù không hề có quan chức tại Hương Ba quốc nhưng địa vị lại cực cao, Hanh Cáp Nhị Tướng dù luôn bát nháo cũng không dám cợt nhả trước mặt Lampard.
Theo thông đạo thông thoáng trong sơn khẩu Moro đoàn người nhanh chóng đi tới nơi Hương Ba đóng quân.
- Đứng lại? Người nào? Toàn bộ xuống ngựa! !
Bên ngoài sơn khẩu cảnh giới thập phần chặt chẽ, nhìn thấy Lampard đám người đi đến, lập tức xa xa có đế quốc binh lính đưa ra cảnh thị.
Rất nhanh có mấy trăm binh lính đế quốc tập kết lại đây.
Hiện giờ cách lúc khai mạc đại hội diễn võ tác chiến chưa tới bốn ngày, bởi nếu vô cơ vắng mặt sẽ bị dế quốc ghép vào tội phản quốc cho nên 250 mươi nước phụ thuộc đã đến gần như đông đủ, hôm nay lại xảy ra việc vô số đại thần của đế quốc bị ám sát, mà đoàn người Lampard có vẻ phi thường khả nghi nên binh lính đế quốc nào dám lãnh đạm, biểu hiện như lâm đại địch.
Lampard nhìn thấy không khí như thế, trong lòng hiện lên một tia kinh dị, đưa tay ý bảo mọi người xuống ngựa.
- Nhất định toàn bộ đều là dư đảng của thích khách, toàn bộ đều bắt lại cho ta. . .
Đột nhiên trong lúc đó, một gã quan quân nhìn thấy tứ cấp Liệt Diễm thú cùng khôi giáp kì dị của đoàn người Lampard không nhịn được nổi lòng tham, hét lớn một tiếng lệnh binh lính vây bắt.
Chuyện như vậy, hôm nay đã đã xảy ra nhiều, vây bắt thích khách trái lại đã trở thành cái cớ cho bọn quan quân vơ vét.
Đế quốc hiện giờ hủ bại cơ hồ tới gốc rễ, sự tình như vậy nhiều người xem ra đương nhiên.
- Chậm đã, trong chuyện này nhất định là hiểu lầm, chúng ta không phải là cái gì thích khách, chúng ta là tới tham gia diễn võ tác chiến.
Lampard vội vàng giải thích.
Nhưng là gã quan quân cầm đầu làm sao chịu nghe, không quan tâm lớn tiếng thúc giục binh lính, hô lớn:
- Một tên cũng không để lại, toàn bộ đều bắt lại cho ta, đem vũ khí cùng thú cưỡi của bọn hắn tạm thời thu giữ, dám phản kháng, lập tức giết chết tại chỗ!
Nghe được mệnh lệnh của trưởng quan, bọn lính đã minh bạch ý tứ, trường thương như rừng bủa vậy đám người Lampard chậm rãi ép tới.
Lampard nhíu mày.
Hắn từ ánh mắt của đám lính xung quanh mình cũng đã minh bạch vài chuyện, đang nhanh chóng nghĩ kế thoát thân.
- Các ngươi dám?
Hanh Cáp Nhị Tướng thét lên, Pearce quắc mắt nhìn trừng trừng quát:
- Chúng ta thật là tham gia đại hội diễn võ đế quốc, các ngươi là ai, như thế nào giống như loạn tặc, không hỏi rõ ràng lại đòi bắt người?
Sĩ quan kia khinh miệt nhìn mọi người cười lạnh không nói, lớn tiếng thúc giục binh lính mau ra tay.
Ta xem trong các người ai dám?
Drogba nổi giận.
Hắn tháo đại phủ từ trên yên ngựa xuống nâng lên trước ngực, một cỗ khí tức nguy hiểm lập tức xuất hiện nhất thời khiến cho đám lính xung quanh do dự mà không dám làm gì. Tráng hán này không biết đến từ nước phụ thuộc nào xong cây búa kía nặng cũng tầm sáu bảy trăm cân mà cầm nhẹ như không, đây là cái loại thần lực gì?
- Hừ, còn dám phản kháng?
Quan quân cười lạnh nói:
- Hiện giờ là thời khắc phi thường, tam đại quân đoàn chủ chiến đang vây chặt xung quanh doanh khu 20 dặm mà các người dám giơ binh khí đối với binh lính đế quốc. Hừ, bản thân ta chờ các ngươi động thủ trước đến lúc đó quân bộ hạ lệnh xuống cho dù là quốc vương các ngươi cũng bị trói lên cọc thiêu trong kỵ sĩ xử tử!
Lampard nghe vậy nhíu nhíu mày, quay đầu lại hướng tới mọi người lắc đầu.
Bọn hắn cũng không sợ cái gì mà quân đoàn đế quốc, mà lo lắng gây ra chuyện gì sẽ tạo phiền toái cho Tôn Phi thậm chí còn khiến Hương Ba Thành thất bại ở lần diễn võ tác chiến này. Bọn hắn biết rõ bệ hạ không phải chỉ chờ đại hội lần này để kiếm lợi ích cho Hương Ba Thành sao? Cho nên tuyệt đối không muốn vì sự lỗ mãng của mình mà phá hủy kế hoạch của bệ hạ.
- Bỏ vũ khí xuống, cho bọn họ trói!
Lampard làm ra quyết định.
Hanh Cáp Nhị Tướng gầm lên mấy tiếng không cam lòng, thu lại cự phủ, thành quản cùng thánh đấu sĩ cũn gđành phải buông xuống binh khí. Bọn lính đế quốc thấy thế một loạt đi lên như đàn ác lang gặp bầy cừu, chỉ cần hơi có phản kháng, đó là một trận quyền đấm cước đá. Hương Ba mọi người cũng chỉ nhẫn nại, bọn hắn mỗi người đều ở trong lòng tự nói với mình, vì quốc vương bệ hạ, mình coi như phải chết cũng đều nguyện ý, chịu điểm ủy khuất này tính cái gì.
Quan quân cười lạnh nhìn thấy tất cả chuyện này, đi tới đưa tay hung hăng vỗ vỗ Drogba, khinh thường cười nói:
- Con lợn ngu ngốc này, ngươi không phải mới vừa hung hăng càn quấy sao? Giờ sao nào? Hắc hắc, đợi giết thịt hả... Người đâu, lấy áo giáp trên người bọn hắn xuống!
Binh lính đế quốc âm thầm tưởng thưởng. Khôi giáp trên thân mọi người Hương Ba Thành làm bọn chúng hâm mộ không thôi.
- Dừng tay, cường đạo! Một đám cường đạo, đây là chiến giáp Hương Ba Vương Alexander bệ hạ tự thân ban thưởng cho chúng ta, cho dù là đánh chết ta, cũng đừng nghĩ từ trên người của ta lấy đi...
Drogba muốn điên lên rồi, mặt khác nhóm thành quản cùng thánh đấu sĩ cũng nhịn không được nữa, từ sau khi được ban tặng khôi giáp này, một đường đi tới, bọn hắn cơ hồ là không cởi giáp, đối với này thân khôi giáp này yêu như tính mạng, lúc nào cũng lau chùi bảo dưỡng, cả đám đều thề đã mặc lên này thân khôi giáp này nhất định ở giải đấu diễn võ tác chiến phải vì quốc vương bệ hạ mà giành lấy quang vinh, sao có thể để yên cho đám binh lính thực lực thấp kém này cướp đi khôi giáp?
- Ha ha ha, tốt, ta đây liền đánh chết ngươi... Khôi giáp Hương Ba Vương chó má gì ban thưởng chứ, ta nhổ vào!
Quan quân cầm đầu đắc ý cười to, nhưng hắn rất nhanh chứng kiến binh lính chung quanh một đám như là gặp quỷ, thần sắc khủng bố nhìn mình, tức thì trong lúc đó, một đạo thiểm điện ở trong đầu của hắn xẹt qua, hắn nghĩ tới cái tồn tại đáng sợ điên cuồng kia, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối hỏi han:
- Cái gì? Vừa rồi ai nói? Cái gì Hương Ba Vương? Chẳng lẽ là... Hương Ba Vương Alexander?
Quan quân nhất thời đờ người ra.
Một dòng nước lạnh chạy từ xương sống lên đến đỉnh đầu, nháy mắt, thân thể hắn lại không thể ngăn chặn run rẩy lên.