Chương 249: Cao Thủ Đột Nhiên Xuất Hiện

Từng câu từng chữ không hề kiêng nể, dù là ai cũng nghe ra được ý kiêu ngạo cùng khinh miệt trong đó, giống như là một bàn tay xòe rộng liên tiếp tát lên mặt một ít thế lực đại quý tộc ở đế đô. Với các đại thế lực cao cao tại thượng đã quen nhìn xuống này mà nói, việc này còn khó chịu hơn cả chết, nhưng cho dù một đám mặt tái dại xanh như dính kít chó thì cũng không có biện pháp gì đụng đến Tôn Phi.

Ít nhất trong lúc này là như thế.

Như cánh chim nhảy xuống thí kiếm đài, Tôn Phi nghênh ngang chào hỏi những người xung quanh, trong tiếng hoan hô sùng bái mà rời đi. Vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, trận quyết đấu này Tôn Phi cũng không để cho người nào trong Hương Ba quân tới, nên hoàn toàn thoải mái, thân ảnh lóe lên mấy cái đã biến mất trong tầm mắt mọi người.

. . .

. . .

Đại doanh Hương Ba quân.

Ngay từ sáng sớm, Angela đã không thôi lo lắng.

Dù nàng có lòng tin tuyệt đối với nam nhân của mình, nhưng trên mỗi một tòa thí kiếm đài trong doanh khu 20 dặm đều là đao quang kiếm ảnh, huyết nhục tứ tung, sinh tử khó dò, mỗi ngày đều có sinh mệnh còn cuồn cuộn bị biến thành thi thể huyết nhục mơ hồ mà khiêng xuống khỏi thí kiếm đài, hơn nữa lần này khiêu chiến Alexander lại là đệ thất tài quyết kỵ sĩ cao cao tại thượng hung danh hiển hách, từ tin tình báo lão Zola cùng Mola Ridge trình lên, thực lực vị Huyết Tinh kỵ sĩ này khiến cho Angela không thể không lo lắng.

Có điều trong lòng nàng hiểu được, dù trận này có hung hiểm hơn nữa, Alexander cũng sẽ không trốn tránh.

Cho nên từ đầu đến cuối, nàng luôn cố gắng mình cười, không để lộ ra sự lo lắng dù chỉ một chút, tránh bị Alexander nhìn thấy làm trong lòng sẽ có băn khoăn mà ảnh hưởng đến trạng thái của hắn khi quyết đấu. Từ khi biết trận đấu sẽ xảy ra, Angela tận lực làm cho mình thoạt nhìn tin tưởng mười phần, nàng hi vọng một chút kiên cường đó sẽ đem tới vận may cho Tôn Phi.

( bỏ nó và theo anh đi)

Một giờ trước, nàng tận mắt dõi theo Tôn Phi hóa thành lưu quang, lao tới quyết đấu.

Một khắc này, lòng của thiếu nữ như treo trên cổ họng.

Cũng từ một khắc này, nàng không thể ép mình tiếp tục tươi cười, mỗi phút giây qua đi đối với nàng đều là dày vò, đều khiến nàng đứng ngồi không yên...

Nàng miễn cưỡng để mình im lặng quỳ gối trong đại trướng, tượng nhắm mắt thành kính cầu nguyện với pho tượng Chiến Thần.

- Chiến Thần tôn quý bách chiến bách thắng, con cầu xin ngài ban thần tích, để Alexander bình an trở về...

Cùng Angela quỳ trong đại trướng còn có tiểu la lỵ tóc vàng Ji Ma.

Mà ở bên ngoài đại trướng, bởi vì không có lệnh của Tôn Phi, không có bất cứ ai trong đại quân Hương Ba dám bỏ nơi đóng quân đi quan sát trận quyết đầu này, nhưng mỗi người đều lẳng lặng hướng về phía thí kiếm đài số 1, thần sắc chăm chú chờ đợi trận đấu bắt đầu.

Trong đám người, Peter Cech, Torres cùng giám ngục quan Oleguer thực lực vượt trội, cho nên bọn hgắn có thể cảm giác được từng cỗ lực lượng dao động cường hãn từ thí kiếm đài truyền lại, nhất là một cỗ đấu khí mang theo huyết tinh cùng sát khí vô tận trong đó, mặc dù xa tận 3, 4 kilomet, nhưng khi cảm nhận được cỗ khí tức này, bọn hắn cũng không chịu nổi mà phải vận chuyển toàn bộ đấu khí chống cự, một trận kinh hồn táng đảm.

Cỗ khí tức này, thật sự là quá cường đại!

Bất quá không giống với Angela, đám người Cech tuy rằng bị lực lượng này làm kinh sợ, nhưng không biết vì sao, trong lòng lại không có bao nhiêu lo lắng.

Chỉ có những người được cùng Tôn Phi kề vai chiến đấu mới biết được vị quốc vương bệ hạ này mạnh tới mức nào. Từ khi Hắc Giáp Quân công thành tới nay, đại đa số người ở đây đều đã cùng quốc vương bệ hạ chiến đấu, mỗi một lần đều là đối mặt tuyệt cảnh đại họa ngập trời, nhưng quốc vương bệ hạ luôn có thể lấy dũng khí và lực lượng vô địch giải quyết vấn đề. Đặc biệt là theo thực lực bản thân tăng cường, bọn hắn lại càng phát giác quốc vương bệ hạ thật sự là sâu không lường được, mỗi một lần bọn hắn cho là mình đã tới gần hơn bệ hạ một chút, lại là một lần kinh hãi phát hiện khoảng cách chẳng những không có gần thêm, mà lại ngày càng xa xôi, đặc biệt một trận ở Song Tháp Phong Tôn Phi đánh bại Thái Dương Hoàng Kim kỵ sĩ Sutton lúc sau, bọn hắn đã hoàn toàn phát hiện, trên con đường tu luyện, chính mình ngay cả 'bóng dáng'của quốc vương bệ hạ, cũng nhìn không tới.

Vì thế cho nên bọn hắn đối với quốc vương bệ hạ có một loại tín nhiệm gần như là tín đồ cuồng nhiệt nhất với vị thần của mình.

Loại tín nhiệm này xây dựng trên hình tượng tung hoành vô địch suốt một thời gian dài của quốc vương bệ hạ.

Loại này hình tượng đã khắc thật sâu vào cốt tủy cùng linh hồn bọn hắn.

Trong đại doanh Hương Ba quân, tất cả mọi người đều nhìn về hướng thí kiếm đài số 1, tuy rằng không ai nhìn ra trên đó diễn biến thế nào.

Đúng lúc này...

- Hương Ba Vương! Hương Ba Vương! ! Hương Ba Vương! ! ! Hương Ba Vương! ! ! ! ! Hương Ba Vương ........! ! ! ! ! ! !

Làn sóng âm thanh như sóng thần ngoài biển từ hướng thí kiếm đài truyền đến, bọn hắn giống như bị vây giữa biển khơi, tiếng hoan hô hò hét cuồng nhiệt khiến thân hình cũng khó mà đứng vững, bọn hắn người nọ nhìn người kia, từ ahs mắt đối phương thấy được vẻ vui mừng như điên chưa kịp biểu lộ ra khuôn mặt!

- Đây là... Bệ hạ thắng?

Người phản ứng đầu tiên là Oleguer, tên mập mạp chết bầm này mừng như điên rống to, nhảy tưng tưng lên trông như một quả cầu thịt nẩy trên mặt đất, vui sướng nhìn về hướng thí kiếm đài.

Vút vút vút vút vút!

Một chuỗi bóng người lóe ra, trong đại doanh Hương Ba Thành, thánh đấu sĩ cùng thành quản ai nấy đều cố sức kiếm chỗ cao leo lên, tuy rằng quốc vương bệ hạ nghiêm lệnh không cho phép ra khỏi quân doanh xem cuộc chiến, nhưng mà kiếm chỗ cao đứng xem chắc không sao đâu nhỉ?

Nghe tiếng hoan hô nhiệt liệt như sấm bên tai, bọn hắn thật sự là nhịn không được.

Trong đầu của bọn hắn cơ hồ có thể tưởng tượng quốc vương bệ hạ sừng sững đứng trên thí kiếm đài, mái tóc đen như mực, tay cầm trường kiếm chỉ khắp tứ phương, mấy vạn người cúi đầu cúng bái, mà đệ thất Huyết Tinh kỵ sĩ cao cao tại thượng kia lại cả người đều là máu nằm trên mặt đất không bò dậy nổi!

Răng rắc răng rắc!

Quá nhiều người chọn đứng trên nóc trướng bồng, khiến nó không chịu nổ sức nặng mà rên rỉ mấy tiếng rồi đổ sụp...

- Bệ hạ... Bệ hạ thắng?

Angela từ trong đại trướng trung tâm chạy đến, run giọng hỏi:

- Peter, Torres, các ngươi ai tới nói cho ta biết, thanh âm này... Là bệ hạ thắng phải không?

Bóng người lóe ra.

Cech cùng Torres nghe vậy lập tức nhảy từ chỗ cao xuống, quỳ một gối trước Angela, cung kính hồi đáp:

- Bẩm báo điện hạ, còn chưa thấy rõ tình huống, nhưng chúng thần dám khẳng định, nhất định là bệ hạ thắng không thể nghi ngờ, cỗ khí tức huyết tinh đã không còn cảm nhận được, trên thí kiếm đài chỉ còn khí tức của bệ hạ.

- Thật tốt quá, thật tốt quá!

Thiếu nữ dung nhan tuyệt thế nở một nụ cười khiến cả hoa cũng phải tự ti, nói:

- Mau, chuẩn bị nghênh đón bệ hạ quay về, lần này nhất định phải ăn mừng thật lớn!

- Tuân mệnh, điện hạ!

Nghe được mệnh lệnh của Vương phi điện hạ tương lai, đám lính lập tức cao hứng phấn chấn bắt đầu chuẩn bị.

Mà Angela thì vui vẻ xoay người tiến vào đại trướng, quỳ trên mặt đất bắt đầu cảm tạ Chiến Thần điện hạ bảo hộ...

- Ta muốn vui vẻ mỉm cười chờ Alexander trở về!

. . .

. . .

Tôn Phi đổi lại một chiếc áo choàng màu xám, không nhanh không chậm đi giữa đường lớn trong doanh khu.

Ánh mắt của hắn hoàn toàn không để ý đến tiếng hò reo cùng nghị luận của hơn vạn khán giả, trong lòng không ngừng hồi tưởng lại quá trình trận đấu vừa xong.

Tôn Phi phát hiện mình tựa hồ có một loại thiên phú lĩnh ngộ và học tập khủng bố —— mỗi một lần cùng cao thủ quyết đấu, đều sẽ ngộ ra một điều gì đó mà trước kia chưa bao giờ ý thức được, cho nên lần này luân phiên ác đấu cùng đệ thất Huyết Tinh kỵ sĩ, đệ nhị Sát Lục kỵ sĩ, đệ tứ Cự Nhận kỵ sĩ và đệ ngũ Bạo Lệ kỵ sĩ, hắn phát hiện ra con đường võ đạo trước kia luôn mơ hồ không thấy rõ giống như trong nháy mắt trở nên tươi sáng!

- Chẳng lẽ là nhờ tác dụng của một trong tam đại thần kỹ - Học Tập? Trước kia lão tử tuy thông minh, nhưng còn chưa có thông minh đến trình độ nghịch thiên thế này chứ?

Dù cho Tôn Phi luôn siêu cấp tự sướng về bản thân, nhưng cũng thấy khó tin nổi trước thiên phú của mình.

Hắn một bên tự hỏi, một bên lại chăm chút suy tính lại vài chuyện...

- Ô?

Tôn Phi biến sắc.

Ngay lúc này hắn đột nhiên có cảm giác dựng lông gáy, như là tiếp cận một loài dã thú đáng sợ nào đấy.

- Có người theo dõi? Hẳn là siêu cấp cao thủ!

Tôn Phi tuyệt đối không nghi ngờ lực mẫn tuệ với nguy hiểm của người man rợ cấp 40, trong nháy mắt này, Tôn Phi đã hoàn toàn khẳng định, mình tuyệt đối là bị một siêu cấp cao thủ theo dõi, thực lực vượt xa hắn, khiến cho Tôn Phi nảy sinh một cảm giác như con thuyền nhỏ trôi nổi giữa đại dương vô tận.

Hơn nữa, trong cỗ khí tức tia, còn ẩn chứa một tia sát khí không hề che dấu.