Chương 231: Cường Giả Khắp Nơi.

- Người vừa rồi… Hình như là Hương Ba Vương?!

Trong đám người đứng xem, có người nhìn thoáng thấy nhân vật trong xe ngựa, cảm giác có chút quen mắt liền nghĩ tới điều gì, nhất thời lên tiếng kinh hô.

- Không thể nào?

Có người kinh nghi.

- Đúng vậy, thật là hắn.

Ta nhớ ra rồi, lúc giữa trưa, ta từng ở bên ngoài Hương Ba đại doanh thấy qua Hương Ba Vương, chính là thanh niên tóc đen vừa rồi bước lên xe ngựa kia…

- Nhưng mà Hương Ba Vương thì sao lại được thị vệ hoàng gia hộ tống?

- Còn nữa, cự kiếm màu bạc cùng hỏa diễm thập tự giá vừa rồi, chẳng lẽ là khí thế do Hương Ba Vương cùng cao thủ khác giao đấu tạo ra?

- Lực lượng thật khủng khiếp, ta còn có thể cảm nhận khí tức sót lại trong không khí, thực lực của hắn, đã vượt xa lục tinh, giờ không biết đến cảnh giới gì rồi?

- Hương Ba Vương thực lực khủng bố như thế, chính ngọ ngày mai hắn cùng đệ thất tài quyết kỵ sĩ Claude quyết đấu, sẽ càng thêm phấn khích a! Ai thắng ai thua, khó có thể đoán trước!

Bên trong đám người nghị luận sôi nổi, không ít võ sĩ đến từ cái các nước phụ thuộc trực tiếp tĩnh tọa nguyên tại đống hoang tàn này, nhắm mắt tĩnh khí ngưng thần, tập trung tinh thần cảm thụ khí tức lực lượng khủng bố còn sót lại trong không khí, tràng diện siêu cấp cường giả giao thủ như thế, đối với võ sĩ cấp thấp như bọn họ mà nói cực kỳ hiếm thấy, mặc dù không thể giống như được xem trực tiếp, nhưng khí tức lực lượng dao động sau khi chấm dứt lưu lại cũng là kỳ ngộ thật tốt để bọn họ rèn luyện ngưng kết ấu khí, cảm thụ loại lực lượng dư ba này, rất nhiều võ sĩ có cơ hội vượt qua bình cảnh.

Mà vài kẻ có ý đồ riêng, nhìn xe ngựa dần biến mất phía xa, đồng loạt biến sắc.

Thoạt nhìn bất luận là thế lực hay là thực lực, Hương Ba Vương vượt xa tưởng tượng của bọn hắn, càng thêm khó đối phó.

Đế quốc, Võ Thánh sơn.

Nằm ở bên trong đế đô St. Petersburg, cạnh hoàng cung, tựa như một mũi kiếm cắm lên tận trời, cố định trong thiên địa. Võ Thánh sơn là nơi cao nhất cả đế đô St. Petersburg, dù là tất cả ma pháp tháp quanh đây cộng lại, độ cao cũng vẫn còn kém Võ Thánh sơn nhiều lắm.

Ngọn núi Võ Thánh sơn, chính là của Võ Thánh hộ quốc đế quốc Zenit.

Một đời Võ Thánh hộ quốc này tên là Krasic, là vị thần bất bại trong lòng toàn bộ võ sĩ đế quốc.

Như mũi kiếm cao ngất vút lên trong mây, vách núi thẳng đứng bóng loáng trong như gương, không có bất kỳ còn đường nào đi thông đỉnh núi, cho dù là võ sĩ tứ tinh cấp, muón đặt chân lên đỉnh núi cao hàng cây số này, chỉ sợ cũng bất lực.

Trải qua thời gian dài ngăn cách, làm cho Võ Thánh sơn trong lòng con dân đế quốc trở nên vô cùng thần bí.

Có người nói đỉnh núi có một cung điện rộng lớn của thần, hoa lệ vô song, có thể mời chào thần linh.

Cũng có người nói đỉnh núi là một chốn yên vui, đẹp không sao tả xiết, bốn mùa như mùa xuân, trân cầm linh thú hợp bầy, dược thảo thần kỳ nơi nơi có thể thấy được.

Còn có người nói, đỉnh Võ Thánh sơn cất giấu bí mật lớn nhất đế quốc.

Nhưng mà, những điều này đều là truyền thuyết.

Ngoại trừ những thành viên trọng yếu trong hoàng thất đế quốc cùng vài đại thần quyền cao chức trọng và một số ít cường giả có phân lượng biết một chút về Võ Thánh sơn, không có ai biết những truyền thuyết đó là thật là giả, nhưng có thể xác định —— hộ quốc Võ Thánh tại đế quốc có địa vị cao vời, tuy rằng hắn không tham dự chính sự, nhưng lại tuyệt đối không người nào dám công khai nghi ngờ uy nghiêm Võ Thánh, bởi vì mỗi một đại Võ Thánh, đều không phải bàn, chính là đế quốc đệ nhất cao thủ.

Gió thổi mây bay rượt đuổi trên bầu trời đầy sao.

Một thân ảnh gầy gò, im ắng đứng sừng sững trên sườn núi nhẵn bóng trên đỉnh Võ Thánh sơn, trường bào phiêu phiêu, dáng vẻ cô độc, chỉ là một cái bóng dáng, lại để lộ ra khí tức cường đại không gì sánh kịp, loại khí tức này mang theo một cỗ ý vị thương tang cổ lão, làm cho người ta cảm giác giống như thân ảnh này đã đứng ở đó ngàn vạn năm.

Võ thánh sơn thế đặc thù, đứng ở sườn núi đó, cả đế đô vào hết đáy mắt, ngay doanh khu hai mươi dặm bên ngoài St. Petersburg cũng có thể chứng kiến, lúc này dưới chân núi đèn đuốc sáng trưng, tựa như sao trời trên không trung rơi cả xuống, đột nhiên trong lúc đó, đằng xa xuất hiện dị tượng, chỉ thấy tại doanh khu bên dưới Moros sơn mạch, chợt dâng lên một thanh cự kiếm màu bạc đâm thẳng trời cao, mà cùng lúc đó, một chiếc hỏa diễm thập tự giá khổng lồ cũng bỗng dưng xuất hiện…

Một kiếm một thánh giá này, toát ra khí thế ngày càng khủng bố.

- Hử? Đây là… Lại là khí tức tên tiểu tử kia, à không đúng, so với lần trước hình như hơi khác!

Thân ảnh sừng sững trên vách núi mặt lộ nét cười, nhắm mắt cảm thụ khí tức phía xa, tất cả thiên địa như đều thâu vào tay hắn, cuối cùng gật gật đầu:

- Đúng vậy, đích thật là bất đồng… Uhm, càng mạnh, cũng càng quỷ dị… Không sai, lại thắng rồi, bất quá tên tiểu tử này, hẳn không phải là người điên, như thế nào lại như là một đầu ác lang bị chọc giận, thấy ai cắn người đó như thế?

Đúng lúc này, một trung niên khuôn mặt già nua dị thường lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau thân ảnh, khom người thi lễ nói:

- Đại nhân, ngài tìm ta?

- Ừ, ta muốn xuống núi một chuyến, bốn ngày sau trở về, trong khoảng thời gian này, ngươi chủ trì hết thảy sự tình tại Võ Thánh sơn.

Thân ảnh khẽ xoay người, thản nhiên nói.

- Tuân mệnh, đại nhân.

Phía tây đế đô, tòa thành màu đen là kiến trúc to lớn nhất sau hoàng cung.

Tòa tháp màu đen cao nhất chọc thẳng trời mây, tại đỉnh tháp hình cung lộ thiên, một nam tử cao ngất, hai hàng lông mày như đao, ngạo nghễ sừng sững, thân hình như núi nhìn về phía doanh khu các nước phụ thuộc đằng xa, thần sắc hơi đổi.

Mới vài phút trước, hắn bỗng cảm lần thứ hai nhận được một cỗ khí tức vô cùng quen thuộc, mà cũng chính lúc này, thần sắc cười cười đùa bỡn trên mặt hắn bắt đầu trở nên nghiêm túc.

- Đệ thất kỵ sĩ cũng vì được bổn tọa đồng ý mà đi khiêu chiến Hương Ba Vương, rốt cuộc là ai liều lĩnh như thế, dám mượn tay kỵ sĩ điện?

Nam tử cao lớn hai hàng lông mày như đao xoay người:

- Chuyện này, tra đến cùng.

- Tuân mệnh, đại nhân.

Bên cạnh hắn vốn chẳng có ai, bỗng truyền đến một đạo thanh âm trầm thấp như từ u minh, không khí hơi động rồi nháy mắt lại khôi phục.

Bên trong tòa thành màu đen, có mười một tòa tháp lớp.

Ngoài ngọn cự tháp cao nhất kia, còn có mười tòa cự tháp chiều cao không đồng nhất tạo hình khác nhau, như những vệ tinh vây quanh cự tháp màu đen cao nhất, hợp lại thành bố cục tòa thành màu đen.

Mà cùng lúc đó, tại một tòa tháp đang phát ánh sáng vàng trong mười ngọn tháp vệ tinh.

Một thiếu niên để trần thân trên khoanh chân ngồi ở chính sảnh bóng loáng như gương, tựa hồ cảm nhận được điều gì, đột nhiên mở hai mắt, ánh mắt có chút kiêu ngạo nhìn nơi xa, nháy mắt thất thần:

- Hương Ba Vương… Ngươi lại cường đại hơn rồi sao? Bất quá, dù thế nào, Christopher Sutton ta cũng sẽ đột phá, sớm hay muộn có một ngày đem sỉ nhục tại Song Tháp phong toàn bộ đòi lại… Nhất định!!

Một giây sau, thiếu niên này lại nhắm hai mắt lại.

Duệ kim đấu khí sắc bén như là hoàng kim bao phủ ở trên người của hắn, so với tại Song Tháp phong ngày đó, loại khí thế này đã cường đại hơn vài phần, gần như chạm tới lục tinh sơ giai tiêu chuẩn.

Cách cự tháp màu vàng không xa, một tòa cự tháp màu hồng khác tản ra khí tức vô cùng tôn quý.

Một nam tử mái tóc đỏ như máu lẳng lặng ngồi ngay ngắn trên bảo tọa đặt dưới chân pho tượng Thần Vương nơi chính sảnh, , tay phải chống cằm, đồng dạng duệ kim đấu khí, nhưng là hồng sắc, khí tức tản ra bốn phía, so với Hoàng Kim Kỵ Sĩ Christophe Sutton kim sắc duệ kim đấu khí, có vẻ huyết tinh sắc bén hơn, trong ánh mắt của hắn cũng là màu đỏ, trước mặt hắn là một hán tử cao lớn mặc bộ quần áo tù cả người vết thương, lẫm nhiên sừng sững, mắt lạnh khinh thường trừng mắt với nam tử mái tóc như suối máu.

- Một cơ hội cuối cùng, nói ra nơi hạ lạc của bí lục cho đồ, tha cho ngươi khỏi chết!

Thanh âm lãnh khốc như hàn băng.

- Di trạch của thánh điện kỵ sĩ, không phải loại đồ tể như ngươi có thể nhúng chàm, ta khuyên ngươi bỏ tâm tư này đi!

Tù nhân bộ ngang tàng chẳng thèm ngó tới.

- Một khi đã như vậy thì ngươi chết đi!

Nam tử tóc đỏ bắn ra một luồng kim sắc đấu khí, kiếm khí sắc bén nhất thời tràn ngập đại sảnh, đại hán bị bắt làm tù nhân kia cơ thể từng khối từng khối bị kiếm khí cắt rụng, trong nháy mắt, một người sống sờ sờ biến thành một bộ xương trắng tinh.

- Kế tiếp… Hương Ba Vương Alexander, kiệt kiệt, ngươi cho ta kinh hỉ, chỉ là còn lâu mới đủ, kiệt kiệt, đừng cho ta cơ hội, để Huyết Tinh kỵ sĩ Claude ta “lỡ tay” giết ngươi trên thí kiếm đài a.

Trên huyết sắc bảo tạo, ánh mắt nam tử tóc dài màu đỏ lộ ra hồng mang khủng bố.

Trong đế đô, tại một khe hở không gian sâu thẳm hàng cây số.

Một tiếng thở thật dài.

- Hành động vì sao lại thất bại?

- Khởi bẩm đại nhân, bên người nữ nhân kia có cao thủ xuất hiện, người nọ thực lực quá mức kinh người, chỉ một chiêu hành hình giả đại nhân đã không địch lại, bị trọng thương, càng không thể chạy thoát, thân tử đương trường, toàn bộ nhân lực tham hành động lần này không ai sống sót…

- Huyết Mân Côi Paris… Các ngươi đã quá coi thường nữ nhân này, nhân vật có thể cùng trưởng công chúa sánh ngang, lẽ nào lại là người dễ dàng đối phó!

- Xin đại nhân trách phạt!

- Kế hoạch lần này là ta đồng ý trước, các ngươi vô tội. Nhưng cao thủ đột nhiên xuất hiện kia là ai? Đã điều tra xong chưa?

- Vẫn đang điều tra, theo tin tức nắm giữ trước mắt, chỉ biết người này là một quốc vương của một nước gần biên giới phụ thuộc đế quốc Zenit, thực lực chưa rõ, chiến tích gần đây nhất của người này là tại Song Tháp phong đánh bại đệ thập tài quyết kỵ sĩ Christopher Sutton!

- Tiếp tục tra, nắm giữ hết thảy tư liệu về người này!

- Vâng, đại nhân.

- Hành động lần này thất bại, nói vậy đế quốc Zenit đã có sở thu hoạch, sau này hành động, cần càng thêm cẩn thận, bất quá, mặc kệ trả giá đại giới gì, kế hoạch Huyết Thứ đều phải tiếp tục, ta muốn làm cho đế đô St. Petersburg, từ nay về sau bao phủ bên trong u ám khủng bố!

- Vâng, đại nhân!

- Lui ra đi!