Chương 219: Rốt Cuộc Là Ai Cuồng Vọng.

Quốc Vương Vạn Tuế

Tác Giả: Loạn Thế Cuồng Đao

Quyển 3: Ba năm vô danh, bỗng nhiên nổi tiếng.

Chương 211: Rốt cuộc là ai cuồng vọng.

Dịch giả: Nhóm dịch nguoibantot8

Biên dịch: htnt2005

Nguồn: 4vn

- Ai?

Andrew vừa sợ vừa giận.

Vị chưởng chùy sử (chỉ huy quân chùy) đệ tam “cự chùy doanh” của Cuồng Phong quân đoàn lúc này chật vật vô cùng, trên tay chỉ còn lại hai đoạn dây xích đứt dài không đến ba bốn thước, đại bộ phận còn lại cùng cả thiết chùy đều gãy thành vụn sắt tung tóe trên mặt đất. Càng thê thảm hơn, hai cánh tay bê bết máu, run rẩy không thôi, ngay cả nâng lên cũng không có sức, gần như mất một nửa sức chiến đấu.

Quyền pháp thật lợi hại!

Lực lượng thật khủng khiếp!

Cao thủ như thế, quả thực Andrew bình sinh tung hoành Ôn Tuyền quan ít thấy, làm cho hắn kinh sợ.

Mà càng làm cho Andrew xấu hổ chính là, người kia không thèm để ý đến lời chất vấn của hắn, chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn hắn một cái, xoay người ngồi chồm hổm trên mặt đất, nâng Torres lúc này đã trọng thương muốn hôn mê, khóe mắt thoáng hiện một tia tức giận, sau đó bàn tay trống rỗng xuất hiện một lọ hồng sắc dược thủy kỳ dị, nhẹ nhàng đổ vào miệng thiếu niên kia.

Gần như lập tức thiếu niên tóc vàng tỉnh lại, nhìn thấy người trước mặt liền xoay người quỳ xuống đất gọi “Bệ hạ”, Andrew trong lòng nhất thời minh bạch vài phần, người này chính là “Hương Ba Vương”, quốc vương của Hương Ba Thành nước phụ thuộc cấp sáu, Andrew từng nghe nói, nhất là đến trận chiến tại Song Tháp phong oanh động đế đô kia, lập tức vừa sợ vừa giận, cũng không biết tại sao một nước phụ thuộc cấp sáu nho nhỏ lại xuất hiện cao thủ như thế?

Hơn nữa vị chưởng chùy sử đại nhân này cũng không có chú ý tới, từ lúc Hương Ba Vương xuất hiện, cái gã Cullen thiếu gia cả người toàn máu còn nằm trên mặt đất điên khùng hô to gọi nhỏ, kêu gào lên muốn giết sạch Hương Ba quân doanh chó má gì gì đó, giờ lại vô cùng kinh hãi thở nhẹ, như là gặp quỷ, cả người run rẩy trực tiếp hôn mê.

- Thiếu niên này là trọng phạm của “Cuồng Phong quân đoàn”, Ptolemy quân đoàn trưởng đại nhân tự mình điểm danh muốn bắt ác đồ, Hương Ba Vương, ngài nên giao hắn cho chúng ta!

Andrew bước về phía trước một bước, quát lớn.

Minh bạch thân phận cao thủ trước mắt, vị chưởng chùy sử đại nhân cũng bớt đi lo lắng.

Nếu là quốc vương nước phụ thuộc Zenit, mặc kệ thực lực của hắn mạnh bao nhiêu, đều sẽ chịu ước thúc của đế quốc, tự nhiên cũng hiểu được địa vị cùng trọng lượng của “Cuồng Phong quân đoàn”, chỉ cần là người thông minh, sẽ làm ra lựa chọn thích đáng, vì một bần dân cùng một trong mười đại quân đoàn chủ lực của đế quốc đối lập, tuyệt đối là ngu xuẩn.

Nhưng mà khiến hắn không thể ngờ chính là đối phương xem hắn như không khí, đến cả liếc mắt cũng không.

Mà “tội phạm” trong miệng hắn xem ra còn trọng yếu gấp ngàn vạn lần cái gọi là đệ tam chưởng chùy sử của “Cuồng Phong quân đoàn”, bởi Hương Ba Vương luôn gắt gao chú ý đến tình huống thương thế hắc thiếu niên kia.

Hai ba phút sau, dưới tác dụng của “sinh mệnh trị liệu dược thủy”, thương thế trên người hắc thiếu niên đã khỏi hơn phân nửa.

Miệng vết thương sau lưng hắn đã thôi chảy máu, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận, trong mơ mơ màng màng, phảng phất là nhớ lại chuyện thương tâm đáng sợ gì đó, mặt lộ vẻ kinh sợ, sau đó mới chậm rãi mở to mắt, chứng kiến người trước mặt, thoáng sửng sốt, đột nhiên giãy dụa xoay người quỳ trên mặt đất lên tiếng khóc lớn:

- Sư phụ, thật là người, sư phụ... Ô ô ô ô, con rốt cuộc tìm được người rồi, York đại thúc cùng Tina bọn họ... Bọn họ chết thảm lắm, sư phụ, van cầu người, người nhất định phải vì bọn họ báo thù...

Thiếu niên này, chính là đồ đệ mới thu của Tôn Phi, Filippo Inzaghi.

- Cái gì? Ngươi nói cái gì? York đã chết?

Tôn Phi nghe vậy nhất thời biến sắc, ấn tượng của hắn với hán tử trung niên kia không kém, ý muốn đưa về Hương Ba Thành.

- Là bọn hắn! Chính là bọn hắn đã giết York đại thúc...

Inzaghi xoay người chỉ vào đám người chưởng chùy sử Andrew.

Đôi mắt thiếu niên anh tuấn như muốn phun ra ngọn lửa phẫn nộ, trên mặt không hề còn vẻ ngượng ngùng câu nệ lúc trước, cừu hận đã mọc mầm trong lòng thiếu niên đơn thuần thiện lương này, hắn như một đầu ác thú bị thương dùng con mắt thù hận muốn xé nát địch nhân thành phấn vụn.

Tôn Phi ánh mắt như điện, liếc về phía xa.

Xuyên thấu qua sương mù dày đặc, quả nhiên có bốn con quân mã kéo theo một cái xe tù bằng thép đã gỉ sét loang lổ, ở phía trước chỗ mũi thép nhọn nhô ra cắm mấy chiếc đầu người con đang nhỏ máu tươi, một trong số đó đôi mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt, chính là hán tử York một ngày trước còn gãi đầu cười hì hì cùng nói chuyện với mình, lúc này cái đầu bị sắt nhọn đâm xuyên từ phần cổ lên đỉnh bê bết máu, mà trên mấy mũi sắt nhọn khác, đồng dạng còn mấy đầu lâu, trong đó có tiểu cô nương Tina nhút nhát kéo áo Tôn Phi năn nỉ không nên ép York trả tiền, giờ cũng không may mắn thoát khỏi, vẻ mặt mang theo nét mê mang hoảng sợ, đôi mắt to vẫn không thể khép...

Đám chó chết này, ngay cả hài tử cũng không buông tha?!

- Không thể tha thứuuuuuuuuu!

Một đoàn hỏa diễm như thiêu đốt cơ thể Tôn Phi, hắn cảm giác từ lúc đến đại lục Azeroth đến giờ, chưa từng phẫn nộ đến như vậy, một quyền đáng ra toàn lực bùng nổ, quyền ấn thật lớn như sao băng giáng xuống phát ra tiếng rít chí tai, oanh bạo không khí, đem sương mù quanh mình ba mươi thước đẩy bay sạch sẽ.

Thiên hạ vô song. . . Thiên Sương Quyền! !

Quyền ấn trong suốt còn chưa ra, uy áp đã thành, chưởng chùy sử Andrew chỉ cảm thấy bức bách thật lớn, giống như núi cao vạn trượng đè xuống, khiến hắn liên tiếp lui về sau, thổ hoàng sắc đấu khí quang diễm trên người liều mạng bùng nổ, thế nhưng vẫn không sao cản được, thậm chí cả việc vận hành đấu khí cũng không thông khoái, một thân tứ tinh thổ hệ đấu khí lại bị quyền phong áp chế không thể vận chuyển.

Về phần đám binh lính thực lực yếu kém phía sau hắn thì trực tiếp hộc máu bay ngược, giống như diều đứt dây trong gió.

- A a a a a a...

Andrew điên cuồng hô to, nội tạng bị áp bách, khung xương biến dạng, khóe miệng đã muốn tràn ra máu tươi, đồng tử muốn giãn ra, cảm nhận được tử vong cận kề, tại lúc này hắn mới hiểu Hương Ba Vương đối diện Vương thực lực rốt cuộc kinh khủng bực nào, xa mười thước cách không phát ra một quyền, thế nhưng làm bản thân luôn tự đắc là cao thủ như một con chó hoang bất lực chờ người làm thịt.

Đúng lúc này, dị biến phát sinh.

Đột nhiên trong lúc đó, một đạo hỏa diễm cuồng bạo từ đằng xa giống như một con hỏa thú rít gào mang theo khí tức cực nóng lao tới, hỏa thú ngẩng đầu gầm lên giận dữ, ngay mặt ca chạm với quyền ấn trong suốt, ấn, hai cổ lực lượng kinh khủng đối đầu, cả thời gian cũng như dừng lại, sau đó một làn sóng xung kích ầm ầm mà tán phát.

Ngay sau đó, hồng sắc hỏa thú kểu thảm rồi dần biến mất, lực lượng hòa khí tức đồng thời tán loạn.

Mà quyền ấn trong suốt cũng trở nên ảm đạm, nhưng dư lực vẫn không suy giảm, tiếp tục đập mạnh lên thân thể to lớn của Andrew, trong phút chốc, một vòi máu bắn tung ra, Andrew như diều đứt dây bắn ra phía sau, thân thể phát ra liên tiếp tiếng răng rắc vang giòn, vô số xương khớp nháy mắt bị chấn gãy...

Cùng một thời gian, một đạo nhân ảnh đột nhiên xuất hiện ở giữa sân.

Người này thân mặc ngân sắc khải giáp dành cho tướng lĩnh theo chuẩn đế quốc, từ đó tản ra cỗ ma lực mênh mông, không ngờ là một kiện trang bị ma pháp, mái tóc dài màu lam bay loạn trong gió, gương mặt chữ điền kiên nghị trầm ổn, hai hàng lông mày lưỡi đao, sát khí mười phần, đôi mắt lớn hữu thần, đấu khí vận chuyển, toàn thân bao phủ trong một tầng xích sắc hỏa diễm, nhiệt độ tỏa ra kinh người, khí diễm vô song, làm bốc hơi hết sương mù xung quanh, thiên địa ở giữa hết thảy trở nên rõ ràng, hắn ngạo nghễ sừng sững, tựa như thần ma.

Bất quá, từ phía giáp vai bên cánh tay trái hắn, không biết từ khi nào xuất hiện ra một khe nứt, theo động tác của hắn mà càng nhày càng lan ra, cuối cùng rơi vỡ trên mặt đất, hóa thành một đống sắt vụn hồng rực...

- Hảo! Hảo! Hảo! ! Một quyền quỷ dị thuần túy là lực lượng nhục thể, lại có thể xuyên thấu hỏa hệ đấu khí hộ thân của ta mà đánh nát kiện khôi giáp “Viêm thần thủ hộ”, Hương Ba Vương Alexander, nam nhân chiến thắng Hoàng Kim Kỵ Sĩ Sutton, quả nhiên danh bất hư truyền, một quyền này, ngươi có thể kiêu ngạo!

Người tóc lam kia từng bước đi tới, cằm ngẩng lên, trên người mang theo ngạo khí không hề che dấu.

- Buồn cười! Một quyền đánh nát khôi giáp của ngươi đã là kiêu ngạo, vậy nếu ta giết ngươi, chẳng phải lập tức có thể xưng là Võ Thánh sao?

Tôn Phi khinh thường cười nói:

- Ôn Tuyền quan thanh niên đệ nhất cao thủ Dinaples, nghe danh không bằng gặp mặt, hóa ra là một con ếch ngồi đáy giếng!

- Oh? Ngươi biết ta?

Tôn Phi cười lạnh không nói.

Lão Zola cùng Mola Ridge rất có tiềm chất James Bond, một già một trẻ mấy ngày nay điều tra cẩn thận, toàn bộ đại nhân vật mà Hương Ba Thành cần chú ý tập hợp hết ra, Tôn Phi cẩn thận quan sát phần tư liệu này, mà thanh niên đệ nhất cao thủ của Ôn Tuyền quan là đối tượng trọng điểm, Tôn Phi tự nhiên khắc sâu ấn tượng.

- Hừ, miệng lưỡi bén nhọn, không có ý nghĩa. Ta cũng không rảnh đấu võ mồm.

Dinaples cũng không bị Tôn Phi nói mấy câu chọc giận, dùng thần thái cao cao tại thượng nhìn sang chưởng chùy sử Andrew thương thế không nhẹ, nhướng mày, hỏi:

- Dám làm bị thương người của Cuồng Phong quân đoàn, Hương Ba Vương, ta cần có một lời giải thích!

Tôn Phi cười ha ha:

- Làm bị thương? Ngươi lại sai lầm rồi, ta không chỉ ra tay, còn muốn giết bọn chúng!

- Làm càn, Hương Ba Vương, chú ý lời nói của ngươi, lửa giận của “Cuồng Phong quân đoàn” không phải một quốc vương nước phụ thuộc nho nhỏ có thể thừa nhận..

Dinaples hơi hơi nhíu mày, cảm thấy không kiên nhẫn, chỉ tay vào Andrew trọng thương đang giãy dụa đứng lên, nói:

- Ngươi tới nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

- Vâng, Dinaples đại nhân.

Chuyện đã trải qua rất đơn giản...

Hôm qua, hoa y thiếu niên Cullen ở trong quán rượu bị Tôn Phi đạp gần chết, sau đó được người nâng về mời ma pháp sư cùng thần sư giáo hội trị liệu hoàn hảo, vốn là một gã quần áo lụa là hoành hành đã quen, hắn đã khi nào nếm quả đắng như vậy? Đương nhiên không muốn cứ như vậy nuốt khẩu ác khí này, một lòng trả thù, nhưng lại sợ thực lực Tôn Phi khiế người sợ hãi, bên cạnh hắn tìm không ra cao thủ có thể đối kháng, cho nên nhất thời cũng không dám đi trả thù, bất quá ngụm tức trong lòng không thể nhịn, hắn bèn đem mục tiêu chueyẻn dời đến đám người cùng bàn Tôn Phi là hai dong binh kia.

Cullen không dám đi tìm thân ca ca Dinaples vẫn luôn không quen nhìn hành vi sa đọa của mình mà vời đến đệ tam “cự chùy doanh” chưởng chùy sử Andrew vẫn luôn hết sức nịnh bợ của mình, lấy năng lực “Cuồng Phong quân đoàn”, tự nhiên là rất nhanh liền tra được tin tức đám Inzaghi, một lũ hùng hổ tìm tới khu dân nghèo, không để cho đám Inzaghi một cơ hội nào giải thích hay phản kháng, huống chi còn có gã cao thủ như Andrew?

York liều chết ngăn trở Andrew vài giây đồng hồ, mới khiến cho Inzaghi có cơ hội lợi dụng thiên phú dị năng ẩn nấp hành tung, hắc thiếu niên muốn đánh lén khống chế đại hoàn khố Cullen cứu mọi người, lại bị Andrew thực lực cao siêu cảm nhận được hành tung, bản thân bị trọng thương, khi hắn lại ẩn nấp, tận mắt thấy York không địch lại đối thủ bị chặt bỏ đầu, hoàn toàn lâm vào cuồng bạo, bất quá, may mắn ở thời khắc mấu chốt, còn giữ được tia bình tĩnh cuối cùng, làm cho hắn không lựa chọn lao ra tử chiến, mà nghĩ tới một người, chỉ có người này mới có thể báo thù cho bọn họ, cứu những cô nhi bị bắt.

Hắn chạy đi tìm sư phụ của mình, Hương Ba Vương Alexander.

Một đường chạy trốn, bản thân bị trọng thương, máu tươi lưu ở tại trên đường, bị Andrew nhận ra tung tích, đuổi giết không tha, thương thế trên người Inzaghi không ngừng mà nguy kịch hơn, bất quá trước khi gục ngã, hắn bằng vào nghị lực kinh người cùng cừu hận trong lòng chống đỡ, lợi dụng thiên phú tiềm hành chạy trốn tới phía trước đại doanh quân viễn chinh Hương Ba.

Andrew tựa hồ là cực sợ vị đệ nhất cao thủ Ôn Tuyền quan trước mắt, không lạ gì phong cách hành sự của Dinaples, nên không dám có chút giấu diếm, gằn từng tiếng đem sự tình trải qua tỉ mỉ nói một lần.

- Ca ca, huynh nhất định phải vì Ptolemy gia tộc đòi lại tôn nghiêm, Hương Ba Vương chết tiệt này dám làm đệ bị thương, lại còn đánh thương thủ hạ của huynh, khác nào đem tôn nghiêm Ptolemy gia tộc dẫm nát dưới lòng bàn chân...

Cullen thiếu gia bị thương không nhẹ đang được hộ vệ nâng lên nghiến răng nghiến lợi hét lớn.

- Hừ, phế vật, tôn nghiêm dựa vào kiếm cùng máu mà lấy được, không phải như ngươi dựa vào đũng quần nữ nhân cùng lấy mỡ heo lau miệng!

Dinaples đối với đệ đệ bại hoại thanh danh gia tộc của mình đã sớm gai mắt, không nể tình, há mồm liền mắng, bất quá mắng xong, hắn lại quay đầu nhìn nhìn Tôn Phi, lại ngạo khí mười phần nói:

- Bất quá, Hương Ba Vương, gã dân đen kia làm bị thương Cullen, Ptolemy gia tộc tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ như vậy tiếp tục sống sót, ngươi đem người giao ra thì tốt hơn đấy!

- Ha ha ha, chuyện cười, Inzaghi là đệ nhất đệ tử của bổn vương, đừng nói chỉ làm bị thương đệ đệ phế vật của ngươi, cho dù là giết hắn, thì sao? Ngươi đã định thiên vị, thì đừng trách bổn vương, đem ác đồ đả thương đệ tử bổn vương giao cả ra đây, bổn vương sẽ rộng lượng mà bỏ qua cho gia tộc Ptolemy, không cùng Cuồng Phong quân đoàn đối địch!

Tôn Phi châm biếm lại.

- Cuồng vọng!

Dinaples giận tím mặt, trên người xích sắc hỏa diễm phóng lên cao, một cỗ khí thế kinh khủng bốc lên, cười ha ha nói:

- Bỏ qua cho Ptolemy gia tộc? Cùng Cuồng Phong quân đoàn là địch? Hay cho một Hương Ba Vương cuồng vọng, ngươi đã liều mạng như thế, thì để cho bổn tọa xem xem, ngươi rốt cuộc có bản lãnh gì, có thể đánh bại Hoàng Kim Kỵ Sĩ Sutton!