Chương 203: Liệt Diễm Vô Tình, Hương Ba Nguy Cơ.

Quốc Vương Vạn Tuế

Tác Giả: Loạn Thế Cuồng Đao

Quyển 3: Ba năm vô danh, bỗng nhiên nổi tiếng.

Chương 195: Liệt diễm vô tình, Hương Ba nguy cơ.

Dịch giả: Ốc len xào dừa

Biên dịch: †Ares†

Nguồn: 4vn

Thoáng cái đã sắp hết ngày.

Bên ngoài thành Hương Ba, gió thu đìu hiu, cỏ khô trải dài một mảnh.

- Xông lên! Huyết tẩy Hương Ba Thành!

Bốn gã kỵ sĩ uy vũ, cả người bao bọc trong các loại đấu khí, thực lực ít nhất tứ tinh tiêu chuẩn thúc ngựa chạy phía trước như điên, phía sau bọn hắn là vài thân ảnh mặc khôi giáp sáng màu, đầu đội vương miện quốc vương màu vàng, đồng dạng sắc mặt dữ tợn không che dấu chút nào dục vọng giết chóc, mà phía sau nữa là hơn hai ngàn kỵ binh như một dòng lũ đen, gót sắt vô tình giẫm lên mặt đất, cát bụi tung tóe, một dải cờ hiệu mang đồ án huyết loan đao cùng bạch sắc khô lâu giống như đầu hắc long dữ tợn bay múa, mặc sức phóng sát khí lên cao.

Cả đội ngũ như ác lang khát máu, điên cuồng lao lên trước.

Rốt cục, Hương Ba Thành tĩnh lặng nằm giữa mấy dãy núi liên miên cũng xuất hiện trong tấm mắt đám xâm nhập đằng đằng sát khí kia.

- Giết.... Xông lên giết sạch cho ta!

- Huyết tẩy Hương Ba Thành... Giết vào thành đi, a ha ha ha, nam nhân chỉ cần thân cao hơn bánh xe, một tên cũng không để lại!

Nhìn thấy Hương Ba Thành phía xa xa, đám xâm nhập như sài cẩu hung ác ngửi thấy máu tươi, điên cuồng mà gào thét.

Ngay tại mười mấy phút đồng hồ trước, hai gã liều lĩnh tự xưng là Hoàng Kim Kỵ Sĩ dưới trướng Hương Ba Vương gì gì đấy, thò mặt ra hung hăng càn quấy, rồi lại mới thoáng cái bị dọa đến chạy trối chết, khiến đám kỵ binh này bốc lên sát khí cùng sĩ khí, lúc này rốt cục chứng kiến mục tiêu công kích xuất hiện ở nơi chân trời xa, nhóm quốc vương đầu đội kim quan nhe răng cười lên ra lệnh một tiếng, tiếng kèn hiệu vang lên ngân nga, đoàn hắc sắc kỵ binh thoáng chậm lại, bảo trì khoảng cách, điểu chỉnh nhân mã, triển khai thế trận chuẩn bị xung phong.

Nhưng mà đúng lúc này, dị biến lại phát sinh...

Sưu sưu sưu sưu sưu!!

Một phiến lớn chi chít tên từ gò núi phía bên phải đội ngũ kỵ binh bắn ra, mang theo bóng ma làm người ta tuyệt vọng, giống như châu chấu đói đầy trời bay đến, bất ngờ không thể đề phòng, hơn 20 kỵ binh kêu thảm rớt xuống ngựa, bị đồng bạn phía sau dẫm lên thành thịt nát!

- Có mai phục... Là cung kỵ binh Hương Ba, chú ý, bọn hắn phía sườn bên phải!

- Chết tiệt, bọn hắn đã phát hiện chúng ta!

- Ha ha, mai phục cái gì, chỉ có hơn ba mươi người mà dám đến khiêu khích đại quân của bổn vương, Claude, ngươi lập tức dẫn dắt hữu quân phân ra một đội năm mươi người, trong vòng mười phút đem đầu mấy con chuột đánh lén kia về cho ta...

Cung kỵ binh Hương Ba bất thình lình tập kích rất nhanh liền bị phát hiện, chứng kiến nhân số của nhóm, đám kỵ binh cảm thấy yên tâm trở lại, hữu quân kim quan vương giả vung lên bảo kiếm, nhất thời có mấy trăm hắc sắc kỵ binh cười lớn tách khỏi đại đội, thúc ngựa đuổi theo nhóm cung kỵ binh, rất nhanh liền khuất mình sau gò núi cùng bụi cỏ.

Qua không đến hai phút, thủ lĩnh đám xâm nhập còn đang mong chờ binh lính trở về thì đột nhiên...

Sưu sưu sưu sưu sưu!

Một chuỗi tên chi chít đen nghịt từ bụi cỏ phía trái bắn ra.

Việc này đúng là ngoài ý liệu!

Hắc sắc kỵ binh như cũ trở tay không kịp, bên phía tả quân tức thì lại có mấy chục kỵ binh kêu thảm rớt xuống ngựa, rất nhanh tổn thất đếm được hơn năm mươi mạng, mà người đánh lén cũng lộ mặt —— lại là cung kỵ binh Hương Ba, đại khái hơn hai mươi người, bọn họ thực xảo diệu ẩn thân bên trong bụi cỏ úa vàng phía trái, thần không biết quỷ không hay, tiễn thuật càng không phải nói, cơ hồ vô thanh vô tức mỗi mũi lấy một mạng, bất quá với nhân số không hề uy hiếp thế này chỉ càng làm cho kim quan vương giả bên tả quân điên tiết, nhanh chóng đuổi theo muốn đem đối thủ tiêu diệt.

Nhưng rất nhanh, đám tự cao tự đại kia liền phát hiện sự tình không thích hợp.

Bởi vì hai bên tả hữu vẫn không ngừng có mưa tên đầy trời bắn tới, liên tiếp đó là hắc sắc kỵ sĩ kêu thảm rớt xuống ngựa, không tới mười phút, bọn hắn đã tổn thất tới ba bốn trăm người, càng làmọn hắn phát lạnh chính là, bất kể tả quân hay hữu quân lúc trước lao đi đuổi giết cung kỵ binh Hương Ba cũng đều bặt vô âm tín, hiển nhiên là lành ít dữ nhiều.

Cùng lúc đó, phía sau đại quân cũng xuất hiện hơn hai mươi cung kỵ binh Hương Ba, thân cưỡi tuấn mã truy phong, tốc độ như điện, lướt qua lướt lại không ngừng bắn tên gây rối từ xa, mỗi một mũi tên đều bắn rơi một gã hắc sắc kỵ binh.

Dưới tình thế này, dòng lũ màu đen kia thậm chí có xu thế tán loạn, lòng người bàng hoàng.

- Đại nhân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Một gã quốc vương đầu đội kim khôi biến sắc, hô to lên hỏi ý cao thủ đấu khí đứng trước, xưng hô người này là đại nhân.

- Dick, Ellen, hai người các ngươi suất lĩnh bốn trăm kỵ binh, trong hai mươi phút đem toàn bộ cung kỵ binh Hương Ba giết sạch cho ta, không để bất luận kẻ nào sống sót! Guillou, ngươi mang một trăm kỵ binh đoạn hậu, phòng ngừa đối thủ theo đuôi gây rối! Những người khác không cần quản hai bên, tất cả gia tốc toàn lực xung phong, bọn chúng gây rối là muốn tranh thủ thời gian, phía trước nhất định có chuyện gì đó xảy ra… Xung phong! Lên cả cho ta!!

Một gã thủ lĩnh bộ dạng kỵ sĩ cả người nhấp nháy đấu khí quang diễm liên tục quát lớn hạ lệnh.

Ba cao thủ khác sáng vai cùng hắn nhất tề ứng tiếng, trong đó hai người vung trường kiếm lên, hét lớn một tiếng như sấm, mang theo hơn bốn trăm hắc sắc kỵ binh tách ra hai cánh, thoát khỏi đội ngũ, thúc ngựa giết tới hướng cung kỵ binh Hương Ba.

Có hai gã cao thủ thần bí cả người hừng hực đấu khí quang diễm chắn trước, đại bộ phận tên bay tới đều bị đấu khí càn nát, hắc sắc kỵ binh cơ hồ không có tổn thất, rất nhanh liền tới được bụi cỏ nơi cung thủ Hương Ba phục kích.

Mà một gã cao thủ khác thì suất lĩnh hơn một trăm kỵ binh tách ra từ phía trái đội ngũ, sau đó dần dần đi chậm lại, cố tình tụt phía sau để đối phó hơn hai mươi cung kỵ binh quấy phá. Dưới đuổi giết của cao thủ này, rất nhanh đã đem cung kỵ Hương Ba tách ra hơn trăm mét, khó có thể tiếp cận.

Cùng lúc đó, tên thủ lĩnh kỵ sĩ cao thủ mang hơn một ngàn năm trăm hắc sắc kỵ binh còn lại phóng ngựa chạy như điên về phía trước.

Gã thủ lĩnh này là một kỵ sĩ cường tráng, đầu trần không mang đầu khôi, mái tóc đen hơi xoăn tán loạn trong gió, nửa bên mặt hắn là làn da nhăn nheo biến dạng, đến nỗi không thể phân chia rõ ràng miệng mũi, giống như một túi ni lông bị hơ trên lửa, hiển nhiên từng bị ngọn lửa huỷ hoại dung nhan, dị thường dữ tợn khủng bố, lại thêm đôi mắt đen rực sáng, càng giống như ác ma đến từ địa ngục.

Người này có vẻ bình tĩnh vô cùng, cơ hồ là trong thời gian ngắn nhất liền phát hiện ý đồ của Hương Ba quân, hắn khẽ nhếch môi, khinh thường cười lạnh, thân là kỵ sĩ tinh anh của đế quốc kỵ sĩ điện, hắn từng kinh qua bách chiến, kinh nghiệm chỉ huy vô cùng phong phú, tự nhận là không hề kém với đám danh tướng cao cao tại thượng của đế quốc, vậy thì há gì lại bị chút tiểu kế mưu buồn cười này che mắt?

- Chó cùng rứt giậu, chút mưu kế trẻ con!

Nhìn quân địch phía xa, kỵ sĩ mặt sẹo cười lạnh, trường kiếm hắn đang cầm đã muốn cảm nhận được độ nóng của máu tươi.

Cùng lúc đó.

Trên một đồi cỏ nhô cao phía xa xa, Brooke vẫn luôn chăm chú nhìn hướng tiến của đám xâm lược, thấy một màn như vậy sắc mặt đại biến, trong lòng thì thào nói nhỏ:

- Trong quân địch có cao nhân tinh thông lĩnh quân chi pháp, không hay rồi... Phải thay đổi chút kế hoạch!

Tầm mắt Brooke không ngừng xẹt qua, quan sát địa hình chung quanh, trong lòng không ngừng tính toán kế hoạch, đem so sánh binh lực và cao thủ của Hương Ba Thành so với đám xâm nhập, nhưng hắn rất nhanh phát hiện ra không thể tìm được người nào có thể đối chọi với bốn gã cao thủ bên kia, mà một khi không thể giải quyết bốn kẻ đó thì trận này quá khó khăn. Ở đại lục Azeroth, cao thủ là nhân tố quyết định không thể xem nhẹ, nếu không cân bằng, sẽ tạo thành kết quả tương phản cho cuộc chiến, tường thành Hương Ba Thành tuy chắc chắn cao lớn, nhưng vẫn không đủ để ngăn bốn gã tứ tinh cao thủ xâm lấn.

- Cách duy nhất chỉ còn là liều mạng!

Brooke rốt cục làm ra quyết sách, thân là quân sự đệ nhất nhân tại Hương Ba Thành, mặc dù bình thường hắn chính trực đến có chút hiền như khúc gỗ, vũ lực cũng không phải mạnh nhất, nhưng tại thời khắc mấu chốt lưỡng quân giao chiến, lại không hề thiếu quyết đoán.

Đây cũng là điều khiến Tôn Phi đặt Brooke ở vị trí Thống soái.

Giờ này khắc này, nguy cơ phía trước, Brooke hành động thực tế để chứng minh quốc vương bệ hạ không có nhìn lầm.

...

- Đuổi theo cho ta, nhất định phải giết sạch bọn chúng!

Thúc ngựa chạy như điên, giơ cao bảo kiếm, trên người đấu khí như bão táp, người này tên là Dick, tứ tinh võ sĩ, giờ phút đã bị chọc giận đến muốn phát điên, mang theo bốn trăm kỵ binh tinh nhuệ truy kích không dến ba mươi cung kỵ binh Hương Ba, việc này trong mắt hắn vốn là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ đối thủ xảo quyệt vô cùng, tiễn thuật lại cao đến kinh người, một phen truy kích, chẳng những không đụng đến được một cọng lông tơ của đối thủ, mà ngược lại kỵ binh dưới trướng mình bị đối thủ từ xa dùng cung bắn chết, thương vong hơn trăm mạng, quá nhục nhã.

Sau trận truy đuổi mãnh liệt này, cung kỵ binh Hương Ba rốt cục bắn hết toàn bộ tên trong ống đựng.

Cung kỵ binh không còn tên, khác gì linh cẩu bị chặt đứt nanh vuốt? Còn không phải mặc người chém giết?

- Ha ha ha, bọn chúng hết tên rồi, xông lên....

Nhưng lập tức xuất hiện một màn khiến đám kỵ binh không cười nổi, cung kỵ binh Hương Ba bất ngờ hóa thành phi phủ binh (lính phi giáo, ở đây giáo thay bằng phủ), nhấc chân tháo phi phủ đã sớm treo trên yên ngựa, cầm lấy rồi ném xoay tròn ra, từng chiếc cự phủ lớn như ván cửa gào thét mà bay tới, hắc sắc kỵ binh không hề chuẩn bị trước hoàn toàn lĩnh đủ, máu thịt tung tóe đầy trời, hai mươi mấy phủ liền lấy đi hơn năm sáu chục nhân mạng, trong giây lát hơn bốn trăm kỵ binh chỉ biết nghệt mặt ngây ngốc chịu đòn, tổn thất thảm trọng.

Rốt cục, sau hơn mười phút truy đuổi, hắc sắc kỵ binh cũng dồn được cung kỵ binh Hương Ba tới chân núi, nơi này chiến mã không thể toàn lực cất vó, cung kỵ binh Hương Ba rất nhanh liền xuống ngựa lao vào rừng rậm, chật vật chạy trốn.

- Xuống ngựa, đuổi theo giết sạch!

Đầu lĩnh tứ tinh cao thủ Dick đã muốn giận điên lên, mất đi sức phán đoán nên có, hắn thề phải lột da đám Hương Ba Thành trước mắt.

Nhưng rất nhanh Dick cảm thấy hối hận với hành động của mình.

Bởi vì hơn hai trăm kỵ binh bỏ ngựa đuổi vào rừng rậm, bị rừng cây như mê cung làm mê nhiễu, dần dần phân tán, mà lúc Dick tỉnh lại chuẩn bị hạ lệnh tụ tập binh sĩ thì một đại hán cường tráng lưng đeo thanh hắc sắc cự kiếm xuất hiện trước mắt hắn, ngạo nghễ mà đứng.

Dick nhẽ nhăn mày.

Hắn cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ hán tử này.

- Ngươi là ai?

Dick rút trường kiếm, thanh sắc đấu khí điên cuồng mà vận chuyển, khí thế không ngừng tăng cao.

- Dưới trướng Hương Ba vương, hoàng kim thánh đấu sĩ chòm sao Sư Tử Frank Lampard, tới lấy mạng chó của ngươi.

Tráng hán đem lấy hắc cự kiếm từ sau lưng cắm trên mặt đất trước mặt, đứng thẳng băng, thần sắc bình tĩnh, tiếng lách tách truyền vào tai, rất nhanh một tia bạch sắc thiểm điện từ cơ thể hắn phóng ra, giống như một đoàn bạch sắc quang diễm bao phủ toàn thân hắn, dưới bạch sắc thiểm điện thiêu đốt, cỏ cây chung quanh có thể thấy được bằng mắt thường đang xanh tốt biến thành khô vàng rồi đen lại, sau đó bốc khói nhẹ.

- Điện hệ cao thủ?

Dick thoáng sửng sốt, lập tức hưng phấn mà liếm môi cười nói:

- Thực là thật không ngờ, một Hương Ba Thành nho nhỏ lại ẩn dấu cao thủ như ngươi, tốt, tốt, quá tốt!

Thanh sắc đấu khí trên người hắn điên cuồng tăng vọt:

- Ta thích nhất là hành hạ cao thủ cho đến chết, thanh kiếm này, đã chặt thủ cấp ba mươi sáu tứ tinh cao thủ, hôm nay ngươi sẽ là kẻ thứ ba mươi bảy!

- Ít nói!

Lampard đáp trả.

...

Cùng lúc đó, mặt trước bên phải Hương Ba Thành.

Trong một nơi cỏ mọc cao quá hai thước che cả bầu trời.

Một gã cao thủ cấp tứ tinh khác tên Ellen đang gặp tao ngộ giống y như đồng bạn Dick của hắn. Hắn mang theo bốn trăm hắc sắc kỵ binh, trong quá trình truy kích Ba cung kỵ binh Hương Ba bị một đợt mưa tên cùng phi phủ tiêu diệt gần như một nửa, tức giận đến phát điên, hắn dẫn quân đuổi tới nơi này, mới phát hiện quả thực giống như chui vào một mê cung không lối ra, dưới dẫn dắt của đối thủ, cơ hồ hơn hai trăm kỵ binh còn lại tách nhỏ khỏi đội ngũ, mà lúc này trước mặt hắn là hai tráng hán Hương Ba Thành mang sắc mặt bất thiện.

- Dưới trướng Hương Ba vương, Hoàng Kim Kỵ Sĩ chòm sao Kim Ngưu Drogba, Hoàng Kim Kỵ Sĩ chòm sao Sơn Dương Pearce... Hắc hắc, xú tiểu tử, ngươi nhất định phải chết!

Hai cơ thể khổng lồ như quả núi tự giới thiệu, sau đó bẻ bẻ khớp tay kêu răng rắc, nhe răng cười tiến dần lên trước.

- Hừ! Vô tri! Hai con tép cấp tam tinh mà cũng dám nói với ta lời này, thực là muốn chết!

Ellen khẽ huơ trường kiếm trong tay, thủy hệ thiên lam sắc đấu khí quang diễm bạo trướng, hai đạo thiên lam sắc kiếm quang nhanh như tia chớp bắn về phía cổ họng hai người trước mặt.

- Quả nhiên cao thủ!

- Không phải đối thủ!

Sắc mặt Drogba cùng Pearce mặt nhất tề biến đổi, cảm nhận được thực lực khủng bố của đối thủ.

...

- Chuẩn bị... Bắn!

Brooke bình tĩnh, vung kiếm lên trời cao, theo tiếng hắn ra lệnh, dây cung chấn động, mưa tên đầy trời giống như đàn châu chấu đói khát kêu thét chói tai, xé gió mà điên cuồng lao tới địch nhân trước mặt.

Nháy mắt, hắc sắc kỵ binh đằng xa giống như là lúa mạch bị gặt, ào ào kêu thảm nằm trên đất.

Đây là chiến tranh.

Tàn khốc vô tình.

Tên hạ xuống, máu tươi bay tung tóe đầy trời, tiếng kêu thảm thiết vang vọng thiên địa.

Một giây trước còn cùng nhau rong ruổi, thế mà giờ đồng bạn bên cạnh kêu thảm rớt xuống chiến mã, lập tức kỵ binh phía sau dẫm đạp thành thịt nhão.

Dưới mưa tên đầu trời , từng kỵ binh trên lưng ngựa chỉ có thể một mặt dùng gót sắt hung hăng đá vào bụng chiến mã làm cho nó đau đớn mà phi nhanh hơn, tranh thủ trong khoảng thời gian ngắn nhất vọt tới trước mặt cung tiễn thủ của đối phương, mặt khác tận lực nghiêng người về phía trước giảm diện tích, đồng thời cầu nguyện chư thần phù hộ bản thân mình không bị “châu chấu khát máu” rợp trời kia bắn trúng. Mưa tên thế này căn bản không thể tránh né, trừ quốc vương cùng sĩ quan cao cấp có cao thủ bảo hộ bên người ra, binh lính bình thường may mắn lắm mới có thể sống sót.

May mắn là bọn hắn đã có thể nhìn thấy ngoài hai trăm thước trên đồi, địch nhân không có bao nhiêu người.

Trận hình phòng ngự không đến một trăm người, ít ỏi thưa thớt giống như một đám hình nộm vô dụng. Chứng kiến cảnh này giống như là việc cởi sạch quần áo của nữ nhân, kích thích triệt để dục vọng trong đám xâm nhập, làm cho chúng tin chắc rằng chỉ cần một lần tấn công là có thể đem đối thủ yếu kém kia giẫm đạp thành thịt nhão, sau đó như cuồng phong gào thét xông lên tùy ý giết người phóng hỏa, cướp bóc, cưỡng dâm nữ tử Hương Ba Thành . Tiền tài vật chất mọi thứ xuất hiện ngay trước mắt khiến chúng muốn bán mạng rồi.

Càng lúc càng gần…

Lưỡng quân chỉ còn cách nhau không đến năm mươi thước.

Một vài hắc sắc kỵ binh nhãn lực tốt thậm chí nhìn thấy đối thủ phía xa lộ vẻ thất kinh, thậm chí hai chân run lẩy bẩy, một màn này càng kích phát hung tính trong người bọn hắn, mỗi gã đều điên cuồng mà rống to, điên cuồng mà thúc ngựa, điên cuồng mà khua khoắng vũ khí trong tay, chờ thời khắc đến nơi chém bay đầu đối thủ.

Chỉ có kỵ sĩ thủ lĩnh mặt sẹo dẫn đầu là chân mày hơi nhíu lại, kinh qua bách chiến khiến hắn có thể cảm thấy được một mùi hương bất thường.

Không biết từ khi nào trong không khí bắt đầu tràn ngập một mùi hương quen thuộc gay mũi, mà trên mỏm đồi phía xa đối diện, ánh mắt quan chỉ huy có mái tóc đen nhánh phía địch quân lại như đóng đinh vào lá cờ quái dị bên phía hắc sắc kỵ binh, trong mắt lấp lóe hào quang làm cho kỵ sĩ thủ lĩnh mặt sẹo sản sinh một nỗi sợ hãi không tên tự đáy lòng!

- Không đúng, có âm mưu...

Kỵ sĩ mặt sẹo tâm tư như điện, kết hợp với mùi hương gay mũi trong không khí, nháy mắt nghĩ tới một khả năng đáng sợ.

Đáng tiếc, đã muộn.

Băng băng băng băng...!

Đúng lúc này, lại là một trận tiếng dây cung chấn động dồn dập vang lên.

Kỵ sĩ thủ lĩnh đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử co lại. Đập vào mắt hắn là hai mươi ma pháp tiễn hỏa hệ, giống như hai mươi ngôi sao băng mang theo hỏa diễm hừng hực thiêu đốt bắn vào dòng nước lũ đen.

Một giây sau, chuyện không thể tưởng được đã xảy ra...

Ầm ầm một tiếng, cả mặt đất cũng bắt đầu bị thiêu đốt.

Đúng vậy, chính là cả mặt đất.

Bãi cỏ khô cao nửa thước dưới chân hắc sắc kỵ binh cơ hồ nháy mắt hóa thành hỏa diễm từ địa ngục vươn ra đòi mạng, như núi lửa phun trào, xích hoàng sắc hỏa diễm xuất hiện trên mặt đất, vô tình mà thiêu đốt. Khói đen kịt mang mùi gay mũi bốc lên, hỏa diễm giống như có sinh mạng nhanh chóng lan tràn, càng khiến kẻ khác không thể tưởng tượng nổi chính là chỉ không đến bốn mươi giây, hỏa diễm dùng tốc độ như tia chớp lan tràn khắp thảo nguyên trong phạm vi một km, toàn bộ kỵ binh đều bị vây hỏa diễm vây kín.

Tử thần, ở một khắc này đột nhiên không hề báo hiệu buông xuống.

Hỏa diễm vô tình thôn phệ hết thảy.

Vô số kỵ binh một giây trước còn hung hăng càn quấy nhe răng cười lớn, huơ binh khí trong tay, chỉ một giây sau lại trở thành bó đuốc sống vứt bỏ vũ khí trong tay liều mạng giãy dụa kêu rên thảm thiết, hỏa diễm cắn nuốt thân thể bộn hắn, nháy mắt vô số sinh mệnh thê thảm chôn vùi trong hỏa diễm.

Tràng diện khủng bố cực điểm, quả thật có thể so sáng với ma pháp cấm chú hỏa hệ trong truyền thuyết.

Mặt kỵ sĩ thủ lĩnh mặt sẹo lại biết rõ, đó không phải là ma pháp cấm chú gì.

Bởi vì khi một loạt hỏa diễm ma pháp tiễn kia bắn ra, trên đó có hỏa diễm nguyên tố dao động hắn phi thường quen thuộc, tuyệt đối chỉ là hỏa hệ ma pháp tiễn cấp thấp nhất mà thôi. Chân chính làm cho cả thảo nguyên cũng bị thiêu đốt chỉ có một —— trước đó đã có người rắc đại lượng hỏa lân trong bãi cỏ cao nửa thước. Hỏa lân, một loại bột phấn quái lạ, chỉ cần có một tia lửa nhỏ xẹt qua cũng có thể nháy mắt biến thành đại hỏa hừng hực. Đây là thứ phát ra mùi hương gay mũi khiến hắn bất an lúc trước, cũng chính là nguyên nhân tạo thành đại hỏa nháy mắt thiêu huỷ lan tràn.

Không biết khi nào, đột nhiên lên gió.

Lửa mượn sức gió, càng lúc càng lớn, phóng lên cao, nơi nơi tràn ngập khói đen, nơi nơi là tiếng kêu rên thê thảm, nơi nơi là hỏa nhân giãy dụa, nơi nơi là tuấn mã rít gào... Nơi nơi là hỏa diễm!

Kỵ sĩ thủ lĩnh mặt sẹo cả người điên cuồng mà vận chuyển đấu khí, đem hỏa diễm cực nóng bức ra ngoài thân thể ba thước.

- Mọi người nghe lệnh, không cần bối rối, gia tốc... Gia tốc, toàn lực lao ra biển lửa! Phía trước có một con sông lớn!

Kỵ sĩ thủ lĩnh gầm lên giận dữ, chỉ huy bọn kỵ binh điên cuồng lao về trước, cố gắng ở thời gian ngắn nhất lao ra biển lửa, dưới tình huống như vậy chỉ có xông về trước mới có một đường sinh cơ, bởi vì gió thổi mãnh liệt về phương nam, chỉ có phía trước không đến năm mươi thước bên ngoài trận địa Hương Ba quân là không có hỏa diễm thiêu đốt, chỉ cần xông qua trận địa quân địch là có thể thoát ly biển lửa.

Tiến lên, giết sạch đám người Hương Ba chết tiệt kia!

Đây là ý nghĩ duy nhất trong giờ phút này của thủ lĩnh mặt sẹo.

Diệt Hồng Trần