Chương 199: Công Bố Thắng Bại.

Quốc Vương Vạn Tuế

Tác Giả: Loạn Thế Cuồng Đao

Quyển 3: Ba năm vô danh, bỗng nhiên nổi tiếng.

Chương 191: Công bố thắng bại.

Dịch giả: †Ares†

Biên dịch: †Ares†

Nguồn: 4vn

Dưới trời xanh, trên đỉnh núi sụp.

Hai đạo nhân ảnh ngạo nghễ sừng sững, gió lớn thổi qua, tay áo bọn họ bay phất phới.

Đám người dưới chân núi nghẹn họng nhìn trân trối, rốt cục trận đấu khiến người ta sợ hãi cũng phân rõ thắng thua, bởi vì trên đỉnh núi sụp kia, thân thể Hương Ba Vương Tôn Phi khắp nơi đều thấy được rõ ràng từng miệng vết thương giống như bị lưỡi đao sắc bén cắt qua, máu tươi không ngừng từ đó thấm đi ra, biến thành huyết châu, huyết châu lại biến thành giọt máu, giọt máu cuối cùng thành dòng suối nhỏ theo bộ khôi giáp huyền ảo của Tôn Phi mà một giọt một giọt nhỏ xuống chân hắn.

Mà trên đỉnh ngọn núi đã sụp phía nam, đối thủ của Tôn Phi, Hoàng Kim Kỵ Sĩ Christopher Sutton, tay cầm hoàng kim chi thương chỉ xéo trời cao, mũi thương sắc nhọn như tỏa ánh hào quang, kim khôi kim giáp trên người hắn không nhiễm một vết bụi, thân hình thon dài thẳng tắp, gió trên cao làm mái tóc vàng của hắn bay tán loạn giống như vầng thái dương khiến kẻ khác không thể nhìn gần, toàn thân không thấy một vết thương, sừng sững như núi.

Hương Ba Vương thất bại?

Hoàng kim tài quyết kỵ sĩ thắng?

Thấy một màn như vậy, dưới chân núi một mảnh ồn ào tán loạn.

Nhóm Hoàng Kim Kỵ Sĩ Kỵ sĩ điện giơ cao trường thương trong tay hoan hô nhảy nhót, không chút che dấu sùng bái cuồng nhiệt đối với thủ lĩnh, mà phía cuối đội ngũ đó, lão giả râu dê ánh mắt hung ác nham hiểm cưỡi trên con ngựa gầy ốm rốt cục nở một nụ cười nửa miệng đắc ý, nếp nhăn chằng chịt trên mặt tựa hồ dãn ra một ít, vừa lòng gật đầu, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Mà bên phía quân viễn chinh Hương Ba lại náo động không thể tưởng nổi, Cech, Oleguer cùng Torres ba người nhíu chặt mày, một lần nữa cố quan sát thật kỹ tình huống trên đỉnh núi, xác thực giống như Tôn Phi đã thua, nhưng trong lòng ba người lại có một cảm giác kỳ lạ không giải thích nổi, giống như mình đã nhầm lẫn cái gì...

- A... Alexander bị... Bị thương!

Tiểu la lỵ Ji Ma lao thẳng ra ngoài xe ngựa ma pháp, lấy tay bưng kín miệng, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt trong suốt, trong nháy mắt tiểu la lỵ tựa hồ quên đi trên đỉnh núi kia là quốc vương tôn quý, mà bản thân mình chỉ là một nữ hầu, gọi thẳng tên quốc vương bệ hạ.

Đôi mắt sâu thẳm như biển của trưởng công chúa chợt lóe lên thần sắc kinh hãi, mà bên cạnh nàng, Angela như cũ mở to cặp mắt xinh đẹp lẳng lặng nhìn lên đỉnh núi đã bị hủy kia, nhìn thân ảnh giống như vừa bò ra trong hồ máu, trong mắt ánh lên một tia quang mang kì dị, không phải hoảng sợ hay hoảng loạn, mà là tin tưởng cùng trấn định!

Trận tiền phía song phương.

Đại hắc cẩu cùng lang thú kỳ dị giống như đã nhận ra cái gì đó, đều từ cổ họng truyền ra tiếng gào thét như sấm rền, bốn mắt đối diện, đối chọi gay gắt, lông tóc toàn thân dựng đứng lên, phóng thích khí tức tràn ngập nguy hiểm.

...

...

Một tia chớp lóe ra chiếu sáng khu cảnh mịt mù.

Tiếng sét đinh tai quanh quẩn khắp mỗi người trong St. Petersburg.

Hắc sắc bảo lũy cao vút trong mây, đỉnh tháp giống như lợi kiếm chọc thẳng vòm trời.

Phía trước khung của sổ hình cung tại chỗ cao nhất tòa tháp, một nam tử thân hình cao lớn, hai hàng lông mày như đao, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, tầm mắt xuyên qua nghìn vạn dặm, tựa hồ nhìn thấy một màn gì đó làm hắn giật mình, chợt như có suy nghĩ gì nâng cằm lên nở nụ cười:

- Có ý tứ, không nghĩ tới kết cục như vậy, thật là khiến ta càng ngày càng mong đợi!

- A ha ha ha, không thể tưởng được có thể như vậy, thật là khiến người bất ngờ a!

- Một điều kinh hỉ, có lẽ đại hội diễn võ tác chiến lần này sẽ càng thêm đặc sắc!

- Hảo! Đáng để bổn tọa chờ mong!

- Hắc hắc, lại một cường giả muốn ra đời sao?

Không lâu phía trước trên bầu trời đế đô xuất hiện mấy cỗ tinh thần ba động khủng bố, lại một lần nữa như là cảm ứng được cái gì, mang theo ngạc nhiên ngoài ý muốn, xẹt qua không trung, lướt qua bầu trời u ám.

Trên thiên không tại đế đô, tựa hồ là càng thêm nồng đậm âm trầm.

...

...

Trên đỉnh hai ngọn núi.

- Ta có thắc mắc, là nữ nhân tên Paris kia khiến ngươi đối phó ta à?

Tôn Phi đột nhiên mở miệng hỏi.

Máu tươi không ngừng thấm từ miệng các vết thương trên người hắn, dù thân thể người man rợ cường hãn vô cùng, nhưng những vết thương kia lại lưu duệ kim ngân sắc đấu khí, trong khoảng thời gian ngắn không thể đẩy ra toàn bộ, giống như là một chuỗi phong nhận vô hình đang không ngừng cắt lên da thịt Tôn Phi, miệng vết thương thoáng khôi phục, cũng sẽ lần nữa bị cắt ra.

Duệ kim đấu khí đáng sợ còn sót lại này, chính là vừa rồi Hoàng Kim Kỵ Sĩ toàn lực bùng nổ đánh vào trong cơ thể Tôn Phi, cùng với đối thủ đáng sợ cấp bậc này giao đấu, kể cả dưới hình thức người man rợ, không bị thương là không có khả năng.

Trầm mặc một lát.

Hoàng Kim Kỵ Sĩ rốt cục mở miệng nói chuyện.

- Paris đại nhân cấm ta tới tìm ngươi phiền toái, bất quá, thân là một trong thập đại quyết định kỵ sĩ thuộc kỵ sĩ điện, Sutton ta muốn tìm một gã quốc vương man rợ gây phiền phức, còn cần lí do sao? Gã dã nhân đáng thương, mỗi chuyện ngươi làm, mỗi câu ngươi nói, đều đủ để kỵ sĩ điện quyết định hình vị cho ngươi!

- Ha ha, phải không? Vậy thì thật là tiếc nuối, bất quá ngươi tựa hồ làm không được điểm này!

Tôn Phi mỉm cười nói.

Lời Tôn Phi vừa dứt, chuyện tình kỳ dị đã xảy ra.

Răng rắc!

Một tiếng vang rất nhỏ, nhỏ đến mức tưởng như không thể nghe thấy, nhưng lại giống như tiếng đại hồng chung gõ nhịp, vang vọng trong thiên địa.

Chỉ thấy một khe nứt nhỏ xíu bỗng nhiên xuất hiện trên mặt hoàng kim chi thương, rồi sau đó tiếng răng rắc càng ngày càng dày đặc, vết nứt trên hoàng kim chi thương càng ngày càng nhiều, rất nhanh liền che kín cả thân thương, giống như là có người dùng bít vẽ vô số đường vân màu đen trên thân thương... Thanh trường thương được Sutton yêu như tính mạng, giờ phút này giống như một món đồ sứ xinh đẹp vỡ tan trên mặt đất, từng mãnh tan rã, một cơn gió lớn thổi qua khiến từng mảnh từng mảnh thành bụi phấn trôi đi, như là ngàn vạn con hồ điệp bay múa, rất nhanh liền không còn tồn tại!

- Ta thề, lần sau gặp mặt, nhất định sẽ đem ngươi đến kỵ sĩ điện nhận hình phạt!

Hoàng kim thiếu niên kỵ sĩ Sutton nhìn hoàng kim chi thương hóa thành mảnh vụn phiêu tán ở trong gió, trong lòng nhịn không được một trận thương tiếc, bất quá cũng không giật mình, bởi vì hắn cũng sớm đã phát hiện, vũ khí của mình đã sớm bị đổi thủ dùng quyền kình khủng bố kia làm vỡ nát, chẳng qua là hắn dùng đấu khí cưỡng duy trì mà thôi.

- Nếu có gặp lạ, kết quả vẫn như vậy thôi!

Tôn Phi khinh thường bĩu môi, nếu không phải dưới chân núi có đông đảo ánh mắt nhìn chăm chú vào, nói không chừng thiên tài trước mắt này căn bản không có cơ hội lần sau.

Một đạo tử sắc quang diễm hào quang lóe lên, vết thương trên người Tôn Phi đột nhiên giống như kỳ tích mà khép lại.

Ngay lúc đó, Tôn Phi chịu đựng đau nhức dùng man lực xua tan duệ kim đấu khí còn sót lại trong cơ thể, phối hợp thêm nữa là âm thầm uống “khôi phục hoạt lực dược tề”, dược lực không ngừng thấm xuất, vết thương toàn bộ biến mất vô tung, ngay cả một vết sẹo nhỏ cũng không để lại, nếu không phải khôi giáp trên người còn lưu lại dấu vết loang lổ của Hoàng Kim Kỵ Sĩ trường thương, tuyệt đối không ai có thể nhìn ra hắn từng trải qua một hồi khổ chiến kinh thế hãi tục.

Mà cùng Tôn Phi đã khôi phục trạng thái toàn thịnh, trạng thái Hoàng Kim Kỵ Sĩ có thể nói là chuyển tiếp đột ngột.

Răng rắc răng rắc răng rắc!

Tiếng vang tiếp tục liên miên không dứt truyền đến, bộ hoàng kim khôi giáp chói lọi trên người Sutton lúc này cũng giống như hoàng kim chi thương lúc trước khi vỡ vụn, vết nứt dần tràn lan, mãi cho đến đầu khôi, cuối cùng bộ hoàng kim khôi giáp này cũng khó mà tiếp tục gắn bó, nháy mắt từ trên người Sutton rơi xuống lả tả rồi theo gió bay đi...

Cùng nhau theo gió phiêu tán, còn có giày, quần áo.

Đường đường một trong thập đại tài quyết kỵ sĩ của đế quốc kỵ sĩ điện, được xưng là “thái dương Hoàng Kim Kỵ Sĩ” Christopher Sutton, lại có thể ở trước mắt bao người mà toàn thân trần truồng đứng ở đỉnh ngọn núi phía nam, không một chút vải nào che thân thể.

- Gã man rợ kia, hôm nay ngươi ban nhục nhã cho ta, một ngày nào đó, ta sẽ bắt ngươi trả lại gấp mười lần!

Trong mắt Hoàng Kim Kỵ Sĩ Sutton thiêu đốt lên ý chí chiến đấu hừng hực, hắn cứ như vậy đứng thẳng tắp ở đỉnh núi, không có...chút nào che dấu, thản nhiên với thân thể trần truồng, có lẽ bởi vì đã không có khôi giáp cùng quần áo che chắn, hắn mới muốn làm cho thân thể của chính mình càng thêm thẳng tắp, người trần truồng nhục nhã chưa tính là cái gì, chân chính để cho hắn muốn phát điên chính là mình bị đối phương thoải mái đánh bại, bất quá vị thiếu niên thiên tài này thể hiện ra một mặt khác hẳn với thường nhân, , hắn bảo trì bình tĩnh đáng sợ, sừng sững đón gió.

Nháy mắt sau đó, chuyện tình đáng sợ đã xảy ra.

Từng luồng huyết vụ đột nhiên không hề báo trước từ trong thân thể Hoàng Kim Kỵ Sĩ phun mạnh ra bên ngoài. Thân thể Sutton không hề có miệng vết thương, máu tươi là là trực tiếp theo trong lỗ chân lông tràn ra. Nguyên lai thân thể khung xương cùng ngũ tạng hắn, sớm đã bị quyền kình khủng bố của Tôn Phi làm tổn thương, lúc trước hắn luôn dùng đấu khí cường hãn của mình ngăn chặn, nhưng đến giờ khắc này hắn rốt cục áp chế không nổi, thương thế như cơn lũ nháy mắt nhất tề bùng nổ.

Thần trí một mảnh mơ hồ, Hoàng Kim Kỵ Sĩ đứng không vững, thoáng lảo đảo, rốt cuộc chống đỡ không được, trực tiếp bị gió mạnh từ đỉnh núi thổi rơi, như một khúc gỗ rơi thẳng từ đỉnh xuống.

- A, đúng rồi, quên nói cho ngươi, ta đói với cái tranh đoạt ngôi vị hoàng đế chó má gì đó không có chút hứng thú quái nào, tốt nhất đừng gây chuyện với ta nữa. Còn nữa, sự kiên nhẫn của ta cùng ngươi giống nhau, cũng bất hảo, phi thường không tốt!

Trước khi mất ý thức, Sutton nghe được câu nói sau cùng của gã quốc vương chết tiệt kia.

Dưới ngọn núi mọi người một mảnh kinh hô.

Diệt Hồng Trần