Người dich: Whistle
Đứng đội?
Đừng đùa kiểu này, tất cả mọi người đều không phải người ngu.
Bây giờ phải nhìn sắc mặt của chủ mẫu, nhưng tương lai lại phải đi theo một bên khác, làm sao chọn?
“Hudson thiếu gia, ngài tới rồi!”
Hudson gật đầu một cái, cũng không có ý định kiếm chuyện với vệ binh. Trong thế giới có đẳng cấp sâm nghiêm này, cuộc sống của tiểu nhân vật vốn đã rất gian khổ, chân đạp hai thuyền cũng là chuyện dễ hiểu. “Xảy ra chuyện gì? Lesul, đứa em trai đáng thương của ta, tại sao em lại bị trói ở đây?”
“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau cởi dây thừng ra đi! Đứa em trai đáng thương......”
Nếu như người không biết chuyện nhìn thấy cảnh này còn tưởng rằng là huynh đệ tình thâm. Trên thực tế thì hai người này đã gây nhau từ bé đến giờ.
“Đủ rồi, Hudson. Ngươi không cần phải làm bộ nữa, nếu như không phải vì ngươi thì ta cũng sẽ không bị phụ thân trừng phạt! Bây giờ, ngươi lập tức cút cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi thêm một phút giây nào nữa!” Lesul gào thét nói.
Nhìn thấy cảnh này, Hudson không chỉ không buồn, mà còn lộ ra vẻ thâm tình.
“Lesul thật là đáng thương, bây giờ đã bị mê sảng rồi, ngay cả vị huynh trưởng thân ái nhất của em mà cũng không nhận ra. Haizz, mà thôi. Thả nó xuống trước đi, bên chỗ phụ thân ta sẽ chịu trách nhiệm, ai bảo ta là người làm anh chứ, ta không thể nhìn em trai của mình chịu khổ được!
......”
Vệ binh nhìn thấy cảnh tượng cảm động này đều trở nên đờ đẫn, trong lúc nhất thời đều quên luôn việc cần làm.
Không chờ bọn họ phản ứng lại, Hudson đã rút kiếm Kỵ sĩ ra rồi chém vào sợi dây thừng, dùng hành động thực tế để chứng minh hắn đang nghiêm túc.
Vào thời khắc này, một nam tử trung niên uy nghiêm đi tới, chính là Nam tước Redman.
Rõ ràng là ông ta cũng đã nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy.
Redman hung hăng trợn mắt nhìn hai tên vệ binh kia một cái, đạp cho Lesul đang ngồi ở bên cạnh cây cột một cước. Ông ta cũng không hề dừng lại mà nó: “Hudson ở lại, những người khác mang theo thằng súc sinh này cút xuống đi.”
Thấy mọi người đều không có phản ứng, Nam tước phu nhân đi ở phía sau liền vội vàng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mang Lesul thiếu gia đi trị thương đi!”
Cho dù là Nam tước phu nhân che giấu rất tốt, nhưng Hudson lại cảm nhận được bà ta đang rất đau lòng. Một cước vừa rồi của Nam tước Redman cũng không nhẹ, đá nó bay xa 3-4 mét.
Nếu như không phải nội tình của Lesul rất tốt, đã từng tu luyện, nếu mà là người bình thường trúng phải cước đó thì không chết cũng sẽ bị trọng thương. Nhìn ra được, Nam tước Redman thật sự rất thất vọng.
Phạm sai lầm không đáng sợ, đáng sợ là phạm sai lầm còn không tự hiểu. Trong thế giới của quy tộc, ngu xuẩn là tội lỗi lớn nhất.
Chờ đám người rời đi, Redman mới quan sát Hudson thật kỹ, có chút vui mừng nói: “Tiến bộ rất nhanh, tiếc là vừa rồi biểu diễn quá mức.”
Vừa bắt đầu liền đã nhìn ra hắn đang diễn trò, Hudson cũng cảm thấy có chút lúng túng.
Quả nhiên, trên thế giới này vẫn có rất nhiều người thông minh. May mắn bị phát hiện sớm, nếu không tương lai sẽ thiệt thòi lớn.
Có lẽ là thấy Hudson không nói gì, ngộ nhận là hắn đã bị đả kích, nên Nam tước Redman bèn mở miệng an ủi: “Không cần nhụt chí, ở cái tuổi này của con mà có thể làm được đến bước này cũng xem như không tệ rồi.”
“Thực ra, bất luận con có biểu diễn xuất sắc ra sao thì cũng sẽ không gạt được người hữu tâm. Chẳng qua là ở đại đa số thời điểm, tất cả mọi người đều sẽ lựa chọn giả bộ hồ đồ. Con muốn mượn chuyện này để dương danh là không sai, nhưng sao phải giẫm Lesul ác như vậy, dù sao nó cũng là em trai con.”
Đối với bất kỳ một vị phụ thân nào thì chuyện huynh đệ tương tàn đều vô cùng tàn nhẫn.
Đừng nhìn Nam tước Redman xử phạt Lesul rất nghiêm khắc, nhưng mà đây chỉ là đang hận sắt không thành thép, ở sâu trong nội tâm ông ta vẫn rất quan tâm đến đứa con trai này.
Dừng lại một chút, Hudson có vẻ hơi chần chờ hỏi: “Nhưng không phải phụ thân đã từng nói: là một vị quý tộc hợp cách thi phải luôn luôn suy nghĩ cách sử dụng lợi ích tốt nhất sao?”
“Lesul không chỉ phẩm hạnh kém, mà còn ngu xuẩn đến không có thuốc chữa. Để cho một người ngu xuẩn như vậy tiến vào giới quý tộc thì chỉ làm cho gia tộc hổ thẹn, con chỉ đang phế vật lợi dụng mà thôi!”
Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình. Mặc dù cừu hận là của chủ cũ, nhưng nếu như hắn đã kế thừa thân phận của chủ cũ thì nhất định phải kế thừa luôn phần cừu hận này.
Nhân đạo huỷ diệt quá mức tàn nhẫn, Nam tước Redman cũng sẽ không đáp ứng, cho nên hắn liền thuận thế đoạn luôn con đường phía trước của Lesul.
Sau khi chuyện lần này được truyền ra thì tương lai của Lesul cũng sẽ bị ảnh hưởng, trước khi phong ba tiêu tan, gã ta muốn đi ra ngoài cũng là chuyện khó khăn.
Minh thừa cơ giẫm lên một cước, để cho gã ta làm đá đặt chân, vả lại bản thân còn có thể cày được một đợt danh vọng, tương lai của Lesul liền càng “tiền đồ vô lượng”.
Quý tộc sẽ có cách chơi của quý tộc, không có người nào sẽ thích một kẻ mang theo tiếng xấu, nhất là những người không có tước vị như Lesul thì càng không có người tiếp nhận.
Vòng tròn còn không vào được thì làm gì có tương lai chứ?
Trừ phi Lesul là thiên tài tu luyện, đứng trên nơi cao nhất trên đại lục. Chẳng qua chuyện này gần như là không thể nào, tài nguyên trong phủ có hạn, đám huynh đệ tỷ muội còn lại đều nhìn chằm chằm nữa!
Phí hoài tháng năm thì thiên tài cũng chẳng khác gì người thường, huống chi gã ta cũng chẳng phải là thiên tài siêu cấp gì.
Có lẽ là Nam tước Redman đã bị những lời hắn nói làm cho kích động, ông ta nhìn chằm chằm vào Hudson một hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Hudson, quan điểm của con thật sự là quá cực đoan. Đây không phải là những gì mà con nên nghĩ ở độ tuổi này.”