Chương 42: Khô Lâu Hội

Người dịch: Whistle

“Quân đoàn trưởng các hạ, chuyện cũng đã xảy ra rồi. Bây giờ thảo luận những chuyện này cũng chẳng có ích gì, chúng ta căn bản không thể thay đổi được quyết định của phủ tổng đốc.”

“Quân lệnh áp vận lương thảo cũng đã được ban xuống, chuyện mà chúng ta có thể làm được chính là trong quá trình vận chuyển lương thảo phải nỗ lực giành được chiến công.”

Hudson vốn đang chuẩn bị nói là giành chỗ tốt, nhưng khi thấy sắc mặt không tốt của đám người hắn bèn tạm thời đổi thành chiến công.

Từ khi nhận được quân lệnh thì Hudson đã tính toán xem như sử dụng lợi ích như thế nào mới là tốt nhất. Để cho một tên quỷ nghèo như hắn đi vận chuyển lương thảo, đây không phải là đang ép người lên Lương Sơn sao?

Nếu như không ăn bớt ăn xén một tầng, chẳng phải lộ ra hắn không có trình độ sao?

Từ lúc đầu thì Hudson đã không hề trông cậy vào chuyện mang theo một đám ô hợp lên chiến trường đại sát tứ phương, lập xuống bất thế chi công.

“Nói thật là nhẹ nhàng, quân công là thứ dễ kiếm được như vậy sao?”

Không biết là do không nghe được ẩn ý bên trong, hay là chỉ vì thích cãi nhau, Nam tước Brogit liền trực tiếp mở miệng mắng.

Hudson trợn trắng mắt, quyết định là sẽ không chấp nhặt với tên mãng phu này, hắn cười ha hả trả lời: “Chú Brogit, Tổng đốc chỉ hạ lệnh nói là vận chuyển lương thảo, nhưng không có quy định là chúng ta không thể ra ngoài làm chuyện khác.”

“Hiện giờ phản quân đang chiếm được hai quận, bọn chúng không thể nào tập kết toàn bộ nhân mã lại một chỗ được, đúng không?”

“Chủ lực của phản quân đã bị bốn quân đoàn ở phía trước hấp dẫn rồi, phía sau đương nhiên là sẽ trống rỗng.”

“Sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ áp vận thì có thể thuận đường thu phục một vài ngồi làng nhỏ đang bị phản quân khống chế, chuyện này đối với chúng ta cũng không phải việc khó.”

Lời nói của Hudson làm cho đám người vốn đang tuyệt vọng lập tức le lói hy vọng. Thu phục một vài ngôi làng nhỏ bị phản quân khống chế đương nhiên sẽ không được tính bao nhiêu chiến công, nhưng đây là chuyện chiến công sao?

Thu phục lãnh thổ bị mất chỉ là thứ yếu, cướp đoạt tài phú trong tay phản quân mới là điểm mấu chốt. Đối với quý tộc thì việc lên chiến trường chỉ có hai mục đích “Chiến công” và “Phát tài”.

Bây giờ chiến công đã không thể trông cậy vào, vậy thì cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp phát tài. Có thể nói, vì cổ vũ sĩ khí của đồng minh, Hudson cũng là thao nát tâm. (lo lắng đến nỗi trái tim tan nát)

......

Thành Dadir được xem như sân nhà của quân phản loạn, ngày xưa tòa thành phồn hoa này ngựa xe như nước nơi, bây giờ chỉ còn lại gió thu đìu hiu.

Đánh thiên hạ cùng quản lý thiên hạ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Thật đáng tiếc, một tổ chức tà giáo như Khô Lâu Hội căn bản không có khái niệm quản lý thiên hạ.

Trong phủ thành chủ, một đám cao tầng của Khô Lâu Hội đang trợn mắt nhìn nhau, không khí ngột ngạt đến đáng sợ.

“Đại Tế Ti, chuyện hao binh tổn tướng ở cứ điểm Ethel, ngươi không nên giải thích một chút sao?”

Nam tử trung niên mặc áo bào màu tím dẫn đầu ở bên trái mở miệng gây khó dễ nói.

“Giải thích, ngươi muốn ta giải thích cái gì?”

“Ngươi......”

Câu trả lời lạnh lùng của lão giả áo xám làm cho nam tử mặc áo bào tím tức giận đến nói không ra lời. Bầu không khí ở trong điện ngày càng ngưng trọng, mắt thấy song phương đã sắp đánh nhau, người đeo mặt nạ ngồi ở chủ vị đột nhiên mở miệng ngắt lời nói:

“Được rồi! Các vị đều là cao tầng trong hội, vậy mà bây giờ lại gây chuyện ầm ĩ giống như mấy đứa con nít vậy, chuyện này thích hợp sao?”

“Mặc dù lời mà Imaine nói không dễ nghe, nhưng có một chuyện ông ta nói đúng, về cuộc chiến ở cứ điểm Ethel, đúng là Đại Tế Ti nên cho chúng tôi một lời giải thích.”

Thấy người đeo mặt nạ mở miệng, lão già áo bào xám kiêu ngạo kia lập tức biến sắc, vội vàng mở miệng giải thích: “Thánh Chủ, cuộc chiến ở cứ điểm Ethel là do thuộc hạ quá tham lam.”

“Thuộc hạ vốn cho rằng các quý tộc đã quen việc lục đục với nhau thì viện quân sẽ không đến nhanh như vậy, cho nên mới nghĩ kế để dẫn dụ Crimson Kỵ sĩ đoàn xuất chiến, muốn dựa vào uy lực của Thánh khí để tiêu diệt hết bọn chúng.”

“Không ngờ là viện binh của địch nhân lại đến nhanh như vậy, đánh cho chúng ta không kịp trở tay.”

“Bất quá trận chiến này chúng ta cũng không có mất mát gì. Mặc dù gần như toàn quân bị diệt, nhưng tổn thất toàn là bia đỡ đạn. Lấy những tên bia đỡ đạn này để đổi lấy mạng địch nhân......”

“Hay cho câu không mất mát gì!”

“Quân đội mà Thánh giáo phải trả giá lớn mới gầy dựng ra, vốn nên dùng để chinh phạt thiên hạ, kết quả toàn bộ đều bị ngươi làm mất đi.”

“Ngay cả Huyết Nguyệt Kèn Lệnh cũng bại lộ ra ngoài, lại còn ở đây nói khoác mà không biết ngượng —— Không chịu thiệt?”

“Đại Tế Ti, trong mắt ngươi thì cái gì mới tính là bị thiệt?”

“Chẳng lẽ muốn địch nhân giết tới cửa, tiêu diệt toàn bộ chúng ta thì mới xem như bị thiệt sao?

Hoặc là nói......”

Không đợi Imaine nói hết lời, người đeo mặt nạ đã phất tay chặn lại, nói: “Được rồi, chuyện này liền dừng lại ở đây đi. Ta tin là lần này chỉ do Đại Tế Ti bất cẩn thôi, bất quá tốt nhất là đừng để xảy ra sai lầm tương tự như vây nữa.”

“So với đám quý tộc đã thống trị mảnh đất này vô số năm, gia tài của Khô Lâu Hội chúng ta thật sự là quá mỏng, không có nhiều tài sản như vậy để làm mất.”

“Mọi người từ trời nam biển bắc tập hợp ở đây là vì lật đổ sự thống trị của các quý tộc, để có thể đứng dưới ánh mặt trời, không muốn con cháu đời sau phải sống giống như những con chuột vậy.”

“Bây giờ cơ hội tới rồi. Địch nhân đã từ bỏ thành trì, muốn quyết chiến với chúng ta ở dã ngoại. Chỉ cần đánh bại được liên quân quý tộc, tỉnh Đông Nam này chính là của chúng ta.”

“Sau khi mất đi tỉnh Đông Nam, vương quốc Alpha chắc chắn sẽ chấn động, những người có lý tưởng cao cả và phải chịu đựng quý tộc trong một thời gian dài chắc chắn sẽ hưởng ứng lời hiệu triệu của chúng ta.”

“Lấy vương quốc Alpha làm cơ sở, chúng ta sẽ kích động toàn bộ đại lục phản kích, giống như ba trăm năm trước, thủy triều sẽ bao phủ toàn bộ đại lục.”

“Thắng lợi nhất định sẽ thuộc về chúng ta!”

“Thắng lợi nhất định sẽ thuộc về chúng ta!” “Thắng lợi nhất định sẽ thuộc về chúng ta!”