Người dịch: Whistle
Nếu như lãnh địa bị mất thì cũng tương đương với việc mất đi hết thảy. Thân phận quý tộc, gia tộc vinh quang, toàn bộ đều mất hết. Hiện thực tàn khốc này ép cho bọn hắn chỉ có thể ở lại liều mạng.
Đương nhiên, những đứa con cháu ở ngoài thì không tính. Đây đều là hạt giống, vạn nhất phát sinh biến cố, con em quý tộc lưu lạc bên ngoài còn có thể kế thừa tước vị, phục hưng gia tộc.
“Tổng đốc các hạ, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Việc cấp bách là mau chóng đốc xúc các quý tộc kia suất lĩnh quân đội chạy tới tiếp viện.”
“Mặc dù pháo đài Ethel rất kiên cố, nhưng cuối cùng cũng không thể hoàn toàn ngăn cản bước tiến của phản quân. Lỡ như quân địch đi vòng qua tòa thành, chia binh tiến vào Beda làm loạn thì phiền phức lớn rồi.”
Sĩ quan trung niên nhắc nhở.
Đây không phải là nói chuyện giật gân, phản quân không cần phải tuân theo quy tắc trò chơi. Bù lại thì bọn chúng cũng không có hậu phương ổn định, đối với phản quân thì có đường lui hay không cũng không quan trọng.
Khi đã đến tình trạng đó rồi, mặc kệ Bá tước Pierce có nguyện ý hay không thì cũng chỉ có thể lấy nội tình gia tộc ra huyết chiến với phản quân tới cùng.
Bá tước Pierce chần chờ một chút, nhìn đám phản quân ở bên ngoài pháo đài rồi hung ác nhẫn tâm nói: “Truyền lệnh xuống, cưỡng chế toàn bộ quý tộc phải tới cứ điểm Ethel trong vòng ba ngày.”
“Nói cho bọn hắn, phản quân gây họa ở hai quận Ryton và Wright đang chờ bọn hắn tới lấy. Chỉ cần có thể lập được đại công, đất phong vô chủ này chính là chiến lợi phẩm của bọn hắn.”
“Ta lấy vinh quang của gia tộc Dalton ra cam đoan: sẽ bẩm báo đúng sự thật cho vương đô, bảo đảm mỗi một vị bề tôi có công đều sẽ nhận được đãi ngộ tương xứng.”
Bản thân mình gây họa thì bản thân mình phải gánh chịu. Muốn lăn lộn trong giới quý tộc thì đương nhiên là phải tuân thủ một ít quy tắc nhất định.
Vì vãn hồi cục diện, Bá tước Pierce chỉ có thể dốc hết vốn liếng. Dù sao lần này ông ta đã chơi quá lớn, một mình ông ta không thể chịu được.
Cho dù là Pierce thì cũng không thể một mình nuốt trọn hai quận này được, vương đô cũng sẽ không đồng ý.
Nếu như không nghĩ biện pháp lấy được sự đồng thuận của đám quý tộc địa phương thì gia tộc Dalton gia sẽ không chịu nổi áp lực, làm không tốt vương thất cũng có thể nhúng tay vào.
Vạn nhất bị vương thất bắt được cái chuôi, thừa cơ phân đất phong hầu cho một vị vương tử, lúc đó ai mới là lão đại của tỉnh Đông Nam này còn chưa biết.
Có thể ngồi vững trên các chư hầu một phương, Bá tước Pierce cũng không phải người ngu. Sau khi hiểu rõ được lợi ích mà mình có thể lấy được, ông ta liền quả quyết đưa ra chọn lựa.
......
Khi tốc độ hành quân giảm xuống còn mỗi ngày mười dặm, cuộc hành quân này đã trở thành du sơn ngoạn thủy. Bầu không khí khẩn trương của chiến tranh đã không còn tồn tại, khí tức giải trí lại càng ngày càng nồng đậm.
Một đường tiến lên, đội ngũ của liên minh cũng nhanh chóng lớn dần, ngày càng nhiều quý tộc gia nhập vào trong đội ngũ này.
Nhiều người chưa chắc là thực lực sẽ mạnh, nhưng tin tức nhất định sẽ linh thông. Sau khi mọi người phát động nhân mạch cố gắng hỏi thăm, ngày càng nhiều tin tức được truyền đến, mọi người cũng dần dần hiểu rõ chuyện ra sao.
Biết được tin tức, cả đám quý tộc, bao gồm Hudson, đều đã trút bỏ được lo lắng.
Sau khi mặc niệm thay cho hai quận Wright, Ryton xui xẻo kia xong, mọi người liền trắng trợn phê phán Bá tước Pierce, hận không thể ăn thịt, uống máu gã ta.
Đương nhiên là chỉ giới hạn trong việc phê phán bằng miệng. Dù sao tất cả mọi người đều là người thông minh, biết mình có bao nhiêu cân lượng, muốn mọi người ra mặt chủ trì công đạo thì vẫn là rất khó .
Chuyện duy nhất có thể làm là tiếp tục tiêu cực biếng nhác.
Nếu như cuộc phản loạn là do Bá tước Pierce làm ra, vậy thì ông ta phải có trách nhiệm giải quyết hậu quả, bằng không khi vương quốc truy cứu trách nhiệm thì ông ta sẽ không có quả ngon để ăn.
Tiền tuyến đã có người chống đỡ, phản quân sẽ không chạy tới địa bàn nhà mình gây họa, đám người liền không còn lo lắng gì nữa.
Về chuyện đến trễ, mọi người đều đã nghĩ xong cách đối phó, mượn cớ cũng là có sẵn —— Phản quân tập kích quấy rối.
Đã nói có phản quân tập kích thì chính là có phản quân tập kích, chân tướng không quan trọng.
Bá tước Pierce sẽ không thể nào trốn tránh được trách nhiệm trong cuộc phản loạn lần này, tương đương với việc có một nhược điểm, cho nên ông ta không thể nào truy tra chuyện này được.
Thẳng đến khi quân lệnh của Bá tước Pierce truyền đến thì tình huống mới xảy ra biến hóa. So với nghĩa vụ mang tính chất phục dịch bắt buộc như lúc trước thì giờ đây đã có lời hứa về phần thưởng bằng hiện vật.
Đất phong có lực hấp dẫn rất lớn đối với quý tộc, không có gì sánh bằng. Quý tộc trong hai quận Wright và Ryton gặp nạn, quý tộc tuyệt tự cũng không chỉ có một nhà hai nhà, có một miếng bánh gatô lớn như vậy rơi xuống, nói không động tâm là không thể nào.
Một khắc trước mọi người vẫn còn đang mặc niệm cho tình cảnh bi thảm mà quý tộc của hai quận này gặp phải, nhưng sau một khắc thì tất cả đều đã mài đao xoèn xoẹt, muốn qua đó chia một miếng thịt.
Ngay cả Bá tước Pierce, người bị cả đám quý tộc trắng trợn phê phán này cũng đột nhiên được thiết lập lại hình tượng trong lòng mọi người, trở nên cao lớn đứng lên.
Chửi rủa, chỉ trích, lên án mạnh mẽ, ngoài những cảm xúc phức tạp của việc thỏ tử hồ bi ra, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn bắt nguồn từ việc gia tộc Dalton ăn một mình.
Bây giờ Bá tước Pierce đã đưa ra hứa hẹn, có thịt mọi người cùng nhau chia, cục diện liền khác biệt rất lớn.