Chương 20: Liên Minh Tạm Thời (2)

Người dịch: Whistle

Tiếc nuối duy nhất là những người tham gia yến hội đều là một đám đại nam nhân, những vị phu nhân, tiểu thư quý tộc trong tưởng tượng của hắn lại không hề lộ diện.

Cũng chẳng còn cách nào khác, làm gì có ai đi ra ngoài bên ngoài mà mang theo gia quyến chứ? Người ngoài không mang gia quyến, đám quý tộc ở gần đây đương nhiên cũng sẽ không mang theo bạn gái.

Mọi người tới đây là để giao lưu cảm tình, bão đoàn sưởi ấm, dưới áp lực sinh tồn, những chuyện như tình cảm nam nữ đều phải lùi ra sau.

Ăn xong một đống thức ăn dở ẹt, Hudson liền càng cảm thấy khinh bỉ với những thứ mà Chels phát minh. Bàn ăn ma pháp dùng để làm màu thì được, nhưng mà hương vị thì thực sự là một lời khó nói hết.

Bất quá chuyện này cũng bình thường, giống như cái máy xào rau tự động ở kiếp trước. Toàn bộ nguyên liệu và gia vị đều được phối trộn một cách rất khoa học, cuối cùng đồ ăn làm ra cũng chỉ miễn cưỡng có thể nuốt xuống, căn bản không có linh hồn.

Thấy Chels đang một thân một mình uống rượu giải sầu, Hudson linh cơ khẽ động, bèn bưng chén rượu đi tới, cười ha hả nói: “Chú Chels, chú chuẩn bị đổi nghề làm người ngâm thơ rong sao?”

Chels vốn đang rất bực bội, nghe Hudson nói vậy, sắc mặt liền càng âm trầm hơn, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng không còn vẻ ôn hoà như trước.

Chức nghiệp “người ngâm thơ rong” nhìn như phong quang vô hạn, nhưng trên thực tế lại không phải một nghề tốt, trong giới quý tộc chỉ có một đám ăn no không có chuyện làm mới làm nghề này.

Bình thường nghe một vài câu chuyện còn đỡ, con cháu nhà ai mà chạy đi làm người ngâm thơ rong thì sẽ bị người chế giễu mấy chục năm.

Sau khi nói đùa một câu, Hudson liền tiếp tục bình tĩnh nói: “Chú Chels, cháu có một cơ hội phát tài, không biết chú có hứng thú không?”

Thấy Hudson không giống như đang nói đùa, Chels vốn đang rất tức giận lại lập tức bình tĩnh.

Vài ngày trước, ông ta làm thí nghiệm ma pháp, không cẩn thận chơi quá trớn, làm cho tài chính trong lãnh địa gần như phá sản. Nếu là không mau chóng nghĩ biện pháp giải quyết, hơn một ngàn lĩnh dân của ông ta đều phải đói bụng.

Vì xoay tiền, ria mép của Chels đều sắp bạc trắng rồi. Nhưng nhà dột lại gặp mưa suốt đêm, lệnh chiêu mộ mà Bá tước Pierce ban ra làm cho Chels muốn mượn tiền cũng không có chỗ mượn.

Chiến tranh rất tốn tiền, loại chiêu mộ có tính chất nghĩa vụ này đều là tự mình mang theo lương khô đi tham chiến, tất cả chi tiêu đều do lãnh chúa quý tộc của lãnh địa đó gánh chịu.

Chỉ cần nhìn cường độ của lệnh chiêu mộ là biết, sau này tất cả mọi người đều phải thắt lưng buộc bụng mà sống. Dù là có dư lực thì cũng muốn lưu lại chuẩn bị phòng hờ bất cứ tình huống nào.

Muốn mượn tiền đều không có cách nào mở miệng, Chels đang phải chịu áp lực rất lớn.

Nếu như lãnh địa của ông ta thật sự phá sản, vậy thì cái chức lãnh chúa này cũng coi như xong. Quý tộc không chỉ được hưởng đặc quyền, mà còn phải gánh chịu nghĩa vụ tương ứng.

Mặc dù giáo dục nô lệ hóa rất thành công, nhưng cũng phải để cho lĩnh dân nhét đầy bao tử nha, ít nhất cũng phải đảm bảo điều kiện sinh hoạt thấp nhất. Bằng không khi lĩnh dân đói bụng thì cũng sẽ biết tạo phản.

Trong nhà của Chels cũng có già có trẻ, có vợ có con, ông ta không dám từ bỏ gia nghiệp này. Trong tình huống bất đắc dĩ, Chels chỉ đành tổ chức buổi yến hội này.

Từ tình huống trước mắt đến xem thì ông ta đã bị bệnh thiếu máu. Cái gì cũng không bán được, lại còn phải tốn tiền tổ chức yến hội tiền.

Thịt muỗi cũng là thịt, đối với một người đã sắp phá sản như Chels mà nói, tổ chức yến hội cũng là một món tiền không nhỏ.

Nghe có cơ hội phát tài, Chels liền không thèm do dự, lập tức mở miệng dò hỏi: “Hudson, đứa cháu đáng yêu của ta, cơ hội phát tài mà cháu nói là gì?”

Hudson uống một hớp nhỏ rượu, không chút hoang mang hồi đáp: “Đương nhiên là chiến tranh rồi! Quy mô của cuộc nổi loạn lần này cũng không nhỏ, gia sản của không ít quý tộc, phú thương đều đã rơi vào trong tay phản quân. Hiện giờ đám phản quân này thật sự là giàu đến chảy mỡ.”

“Chỉ cần tiêu diệt bọn hắn thì chúng ta nhất định sẽ thu hoạch được không ít. Nếu như may mắn, bắt được mấy con cá lớn, vậy thì sẽ kiếm đến đầy bồn đầy bát.”

Nghe được đáp án, Chels liền cảm thấy mất hứng, tức giận nói: “Hudson, cháu còn non lắm. Ai mà chẳng biết chiến tranh có thể phát tài. Nhưng cháu xem có mấy người có thể phát tài thông qua chiến tranh đây?”

“Dù là chiến lợi phẩm có nhiều hơn nữa, thì đó cũng là của những đại nhân vật ở phía trên. Chúng ta chỉ có thể đi theo nhặt một chút canh thừa thịt nguội, ngay cả phí tổn xuất binh đều không lấy lại được thì làm sao phát tài!”

Đây là sự thật, từ xưa đến nay đều không có mấy người làm giàu nhờ chiến tranh. Không phải là trong chiến tranh không có tài phú, chủ yếu là tài phú đã bị các quyền quý chia cắt hết rồi .

Tiểu quý tộc có thể đi theo uống canh đã là đại lão ở phía trên có lương tâm rồi, gặp được người ăn một mình, bọn hắn ngay cả nước tắm cũng không uống được.

“Chú Chels, đừng vội!”

“Thế giới này chung quy vẫn là phải dùng thực lực để nói chuyện, chỉ với hai nhà chúng ta thì đương nhiên là không có quyền nói chuyện trên chiến trường, nhưng nếu như mọi người hợp lực lại thì khác.”

“Hôm nay có chừng 30 nhà quý tộc tham gia trận yến tiệc này, nếu có thể tập trung binh mã của mọi người lại thì chính là một đội quân hơn mấy ngàn người.”

“Nếu như chú có dẫn đầu mọi người liên hợp lại, vậy thì khi lên chiến trường cũng sẽ có một chỗ cắm dùi.”

“Nếu như may mắn, không chừng còn có thể tranh thủ được phụ trách một khu vực. Đến lúc đó, chiến lợi phẩm chia như thế nào không phải là do chúng ta quyết định sao?” Hudson ra sức đầu độc nói.