Chương 6: Dị chất. (2)

Trên thực tế, loại điểm che chở này cũng không phải an toàn tuyệt đối, nhưng so ra, dường như lại càng dễ bị những dị thú kia xem nhẹ một cách kỳ lạ.

Trong thời gian này, Hứa Thanh phát hiện hai nơi, một nơi là hang đá của hắn, một chỗ khác thì ơ bên ngoài phủ thành chủ.

Nhưng giờ phút này hắn chỉ nhìn lướt qua bầu trời, đã thu hồi ánh mắt, khóa chặt một phương hướng của thành trì này, càng ngày càng gần.

Rất nhanh, Hứa Thanh đã tới gần khu vực nhìn thấy hôm qua, hắn không trực tiếp đi qua, mà đi vòng một vòng, tìm một điểm cao.

Sau khi cẩn thận leo lên, hắn nằm xuống, không nhúc nhích, híp mắt lại, cố gắng không lộ ra ánh sáng, chậm rãi cúi đầu nhìn sang.

Nhìn một lượt, đồng tử trong mắt Hứa Thanh vừa thu lại, hắn lại nhìn thấy người hôm qua lần nữa!

Đối phương hình như ngồi bên cạnh bức tưởng đổ, quần áo chỉnh tề, làn da bình thường.

Điều quan trọng nhất chính là... Thần thái của hắn, thân thể của hắn, hết thảy của hắn lại giống như đúc những gì Hứa Thanh nhìn thấy hôm qua.

Phảng phất cả một đêm, đối phương không nhúc nhích chút này.

Điều này cực kỳ không hợp lý.

Nếu đối phương là người sống, đêm tối trong thành trì tồn tại nguy hiểm, không có khả năng nhìn nó như không thấy.

Nếu đối phương là người chết, thi thể không bị ô nhiễm này, là thức ăn những dị thú kia thích nhất, cho nên cũng không có khả năng tồn tại đến bây giờ.

Hứa Thanh trầm lặng, sau khi suy tư trong lòng, hắn nằm nhoài ở chỗ này, không nhúc nhích. Hắn lớn lên trong khu ổ chuột, không hề thiếu kiên nhẫn.

Thế là cứ như vậy, trong lúc hắn cẩn thận ngóng nhìn, thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến khi buổi trưa qua rồi, người kia vẫn không nhúc nhích như cũ.

Hứa Thanh đợi đã ba canh giờ, sau khi trầm ngâm, hắn nhẹ nhàng nâng tay phải lên, một hòn đá bị hắn nắm trong tay, bắn ra về hướng đối phương đang ở.

Tốc độ cục đá này rất nhanh, lực trùng kích không nhỏ, khi rơi vào trên thân bóng người nơi tường đổ, phát ra một tiếng “Phịch”.

Bóng người kia tùy theo đó mà lay động, lại ngã xuống một bên như thi thể.

Mà vào một khắc hắn ngã xuống, một sợi ánh tím, hiển lộ ra trên mặt đất hắn đã từng ngồi.

Trong nháy mắt nhìn thấy ánh sáng tím, đôi mắt Hứa Thanh lộ ra tinh quang, hô hấp dồn dập.

Thứ hắn tìm những ngày gần đây, chính là chùm sáng tím hắn đã từng nhìn thấy giáng lâm trong thành trì.

Giờ phút này hắn miễn cưỡng khắc chế xúc động lập tức đi xuống, lại chật vật chờ giây lát. Sau khi xác định không có trở ngại, hắn bỗng nhiên xông ra.

Tốc độ nhanh chóng, gần như bùng nổ toàn bộ lực lượng, cả người như một con chim ưng săn mồi, bay thẳng đến chỗ chùm sáng tím.

Sau khi cấp tốc đến gần, một tay hắn nắm lấy chùm sáng tím, bóng người không chút do dự bắn nhanh đến, rồi rút lui, rời xa.

Toàn bộ quá trình tốc độ cực nhanh, cho đến lui ra phía sau hơn mười trượng, Hứa Thanh mới thở hồng hộc dừng lại, nhìn về phía vật phát ra ánh sáng tím mình nắm trong tay.

Đó là một thủy tinh màu tím, óng ánh sáng long lanh, có một vẻ đẹp lóa mắt.

Trái tim Hứa Thanh bỗng đập thật nhanh. Lúc ngẩng đầu, hắn nhìn thấy thi thể kia ngã xuống, dường như bởi vì mất đi sự che chở của chùm sáng tím, giờ phút này mắt trần có thể thấy được quần áo bị ăn mòn, làn da cũng trở thành màu xanh đen trong chớp mắt.

Một màn này, làm Hứa Thanh càng nắm chặt thủy tinh màu tím trong tay theo bản năng , quay người chạy nhanh về phía hang đá của mình.

Mà chạy không lâu, bước chân Hứa Thanh đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt hơi mê mang.

Hắn cúi đầu cởi áo da của mình, nhìn vùng ngực mình buộc chặt.

Nơi đó đã không có máu chảy ra, ngược lại có từng hồi cảm giác ngứa hiển hiện.

Hai mắt Hứa Thanh ngưng lại, xé ra mảnh áo mình kéo căng ở vết thương. Khi nhìn về phía vết thương, tâm thần hắn rung động mạnh.

Hắn nhớ rõ ràng sáng sớm khi kiểm tra, vết thương còn chưa khép lại, thậm chí càng biến thành màu đen nhiều hơn, nhưng bây giờ...

Vết thương trên lồng ngực của hắn, không ngờ đã khép lại hơn nửa, vị trí mép ngoài càng chỉ còn lại có một vết sẹo mờ nhạt!

“Việc này...” Hứa Thanh thở gấp, sau đó đột nhiên nhìn về phía thủy tinh màu tím trong tay.

“Vật này...”

Đôi mắt Hứa Thanh lộ ra ánh sáng mãnh liệt, não hải hiện ra thi thể trọn vẹn không chút tổn hại trước khi tử thủy tinh chưa bị mình lấy đi.

“Có thể khiến thi thể hoàn hảo, có thể làm cho vết thương của người sống nhanh chóng khỏi hẳn?”

Hứa Thanh nắm chặt thủy tinh màu tím trong tay, trái tim đập nhanh, vội vàng nhìn khắp bốn phía.

Mặc dù hắn biết nơi đây chắc không có người sống khác, nhưng vẫn bởi vì lấy được chí bảo, bản năng có điều cảnh giác.

Giờ phút này hắn càng không lưu lại, mà là phi nhanh bằng tốc độ cao nhất, thẳng đến hầm ngầm ẩn núp của mình.

Trên đường hắn mơ hồ phát hiện, vết thương của mình chẳng những nhanh chóng khép lại, ngay cả sự mỏi mệt trên thân thể, hình như cũng ít đi rất nhiều.

Trước kia hắn chạy như thế, ước chừng nửa canh giờ đã cần chậm lại một chút, nhưng hôm nay đã sớm qua nửa canh giờ, hắn cảm thấy toàn thân ấm áp, thể lực như còn dồi dào.

Thậm chí trên đường trở về, hắn còn thuận tay bắt một con chim rơi xuống.

Không giết chết, mà đánh choáng nó, bởi vì vật sống càng bảo tồn được trong thời gian lâu dài.

Cho dù làm những việc này, thời gian hắn về hầm ngầm, vẫn co lại rất nhiều. Khi cách đêm tối còn một chút thời gian, hắn đã nhìn thấy hầm ngầm của mình từ xa.

Tâm trạng của Hứa Thanh khá hơn trước nay chưa từng có, nhưng hắn không lơ là sơ suất.

Bởi vì hắn biết, có lẽ vì nguyên nhân Thần Linh mở mắt, cấm khu mới thành, lúc ban đêm trong phạm vi này, ngoài dị thú thức tỉnh, sẽ có một vài tồn tại quỷ dị xuất hiện.

Hắn từng nghe người ta nói trong khu ổ chuột, biết giữa thiên địa, rất nhiều nơi người tử vong chiếm đa số, sẽ hình thành loại quỷ dị này.

Như tiếng cười truyền đến từ bên ngoài lúc ban đêm, chính do loại tồn tại này đang phát ra.