Chương 4: Còn sống (4)

Điển hình đặc thù của họ chính là khi nhìn chăm chú bọn họ thì bản thân sẽ theo bản năng sinh ra cảm giác run rẩy.

Thậm chí Hứa Thanh từng nghe người ta nói thành chủ là mộ tu sĩ, hộ vệ bên cạnh cũng có tu sĩ.

Thế là tìm kiếm một hồi trong thành, cuối cùng vào năm ngày trước hắn cũng tìm được thẻ tre này trên một thi thể trong phủ thành chủ.

Nơi đó rất nguy hiểm, vết thương trên ngực hắn chính là bị thương ở đó.

Thứ ghi chép trên thẻ tre chính là phương pháp tu hành mà hắn khát vọng.

Nội dung trên đó sớm đã bị hắn học thuộc lòng, thậm chí mấy ngay nay cũng đã bắt đầu thử tu hành.

Hứa Thanh không tìm thấy các công pháp tu hành khác, cái thẻ tre này là cái duy nhất hắn kiếm được, hắn cũng không biết phải tu luyện thế nào.

Cũng may trên đó ghi phần lớn là các ký tự dễ hiểu, phương pháp tu luyện này lấy hô hấp làm chủ.

Cho nên hắn cứ làm theo từng bước, ít nhiều cũng có một chút thu hoạch.

Phương pháp này, tên là Sơn Hải quyết.

Phương pháp tu hành là não hải hiển hiện đồ đằng được điêu khắc trên thẻ trúc, phối hợp với hô hấp thổ nạp đặc biệt.

Cái đồ án này rất quỷ dị, là một tồn tại dị hình, đầu to thân nhỏ, có một cái chân, toàn thân màu đen, mặt dữ tợn như lệ quỷ.

Hứa Thanh chưa từng thấy sinh vật này, trên thẻ tre ghi tên của nó là Tiêu.

Giờ phút này tiến hành tu hành, đồ án kia xuất hiện trong não hải không lâu Hứa Thanh đã thay đổi hô hấp, trong không khí phụ cận có dòng chảy ngầm tràn ngập.

Linh năng bốn phía dần dần tràn tới, chậm rãi chui vào trong cơ thể hắn, chảy xuôi toàn thân, mang theo từng đợt lạnh lẽo, những nơi nó đi qua như bị ngâm trong nước đá.

Hứa Thanh sợ lạnh, nhưng hắn cố nén không từ bỏ, vẫn kiên trì tiếp.

Một hồi lâu sau, hắn mới kết lúc lần tu hành này theo như trên thẻ tre nói, cơ thể đã bị mồ hôi lạnh thẩm thấu.

Mà phần bụng vừa mới ăn kền kền lại truyền đến từng cơn đau nhói.

Hứa Thanh lau mồ hôi lạnh, lại sờ lên bụng, trong mắt toát ra kiên định.

Từ khi tu luyện công pháp này, sức ăn của hắn rõ ràng tăng lên nhiều, cơ thể cũng linh hoạt hơn nhiều.

Hết thảy chuyện này, đều khiến hắn càng nhẫn nại hơn với cảm giác băng hàn lúc tu luyện.

Giờ phút này Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn ra ngoài qua khe hở chỗ ra vào.

Bên ngoài một màu đen kịt, chỉ có tiếng gào thét kinh khủng, lúc mạnh lúc yếu văng vẳng bên tai.

Hắn không biết lí do vì sao mình lại là người duy nhất sống sót, có lẽ là do may mắn, cũng có lẽ là…. Do hắn thấy được tử quang kia.

Cho nên ngày này đi tìm công pháp, hắn cũng đồng thời không ngừng đi tìm kiếm nơi tử quang rơi xuống ở phía đông bắc, đáng tiếc là vẫn không tìm thấy gì.

Hứa Thanh nghe tiếng gào thét bên ngoài, não hải không ngừng hiện ra thi thể tựa vào tưởng hắn nhìn thấy lúc trên đường trở về, thế là hắn chậm rãi nheo mắt lại.

Vị trí của đối phương là ở phía đông bắc, lại dường như là một người sống.

“Chẳng lẽ có liên quan đến tử quang?”

“Nếu là người sống, khả năng thật sự có liên quan đến chùm sáng tím... Nhưng cũng có lẽ là một cái bẫy.”

Đôi mắt Hứa Thanh lộ ra suy tư, trầm ngâm.

Những ngày gần đây, hắn ở thành trì phế tích, sâu sắc biết được những tồn tại bị khí tức Thần Linh ô nhiễm, hóa thành dị thú, mỗi một con đều hung tàn vô cùng, lực lớn vô cùng.

Nhưng có lẽ là vì Cấm khu còn chưa hoàn toàn hình thành, phần lớn những dị thú này đều ngủ say lúc ban ngày.

Trừ khi như lúc hắn thu hoạch thẻ tre lần trước, xâm nhập đến bên ngoài vùng đất bọn chúng ngủ say.

Bằng không, ngày bình thường cẩn thận một chút, cũng không đáng lo ngại.

Mà so với bọn chúng, Hứa Thanh càng cảnh giác người sống, bởi vì một số thời khắc lòng người còn hiểm ác hơn cả hung thú.

Thế là sau khi suy tư, ánh mắt của hắn chậm rãi trở nên lạnh lùng, bất kể có phải là người sống, là cạm bẫy hay không,... Hắn đều chuẩn bị lại đi đến khu vực kia một lần nữa.

Thế nhưng khi tiến về, cần phải chuẩn bị thật tốt.

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh nắm chắc thẻ tre tu hành trong tay.

Qua mấy ngày tu luyện, thân thể biến hóa làm hắn có chút lực lượng, não hải cũng không khỏi hiện ra nội dung bên trong thẻ tre. Ngoài công pháp ra, nó còn giới thiệu về tu hành.

Tu hành, truyền thừa trong năm tháng cổ xưa, trước khi gương mặt hung ác của Thần Linh chưa đến.

Bây giờ tuy có thay đổi, nhưng tổng thể vẫn tiếp nối hệ thống trước kia.

Chia làm Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh.

Còn về sau Nguyên Anh, có lẽ là cảnh giới quá cao, thẻ tre không ghi chép, nhưng trên đó lại rõ ràng chỉ ra sự bất đắc dĩ của tu sĩ tu hành.

Bởi vì khí tức Thần Linh xâm nhập linh năng, làm linh năng bị ô nhiễm, loại ô nhiễm này như kịch độc đối với vạn vật.

Không biết bắt đầu từ khi nào, mọi người gọi khí tức Thần Linh, là dị chất.

Hứa Thanh rất rõ ràng, lạnh lẽo mình cảm nhận được trong khi tu hành trước đó, trên thực tế là vì trong linh năng hút vào có hỗn hợp dị chất.

Một khi loại dị chất này tích lũy trong thân thể tới trình độ nhất định, sẽ làm tu sĩ dị hoá, hoặc chết bất đắc kỳ tử, trở thành mưa máu, hoặc hóa thành dị thú không có thần trí.

Mà khu vực Thần Linh mở mắt ra nhìn về, nồng độ dị chất lập tức tăng mạnh, trên thực tế chỉ gia tốc biến hóa này trong nháy mắt thôi.

Tu hành, tồn tại nguy hiểm.

Không đi tu hành, thì thế giới Mạt Thổ tràn ngập khí tức Thần Linh ô nhiễm, tuổi thọ của mọi người phổ biến giảm xuống, lại phát thêm bệnh hiểm nghèo, giống như sống trong địa ngục Cửu U, gần như không ai có thể yên lành chết già.

Cho nên tu hành, đã trở thành con đường duy nhất sau khi không còn lựa chọn nữa.

Thế là vô số năm qua, mọi người căn cứ vào truyền thừa, diễn biến ra từng đời phương pháp tu luyện.

Phương pháp lưu truyền bây giờ, là hấp thu linh năng, đồng thời lợi dụng công pháp, tách ra, áp súc dị chất lẫn lộn bên trong linh năng ở một vị trí nào đó trong thân thể.

Vị trí này, được xưng là điểm dị hoá.