Người đăng: Tà Nguyệt Lâu Chủ
- Đưa ta thuốc giải!
Trần Tĩnh Kỳ vẫn không chút khẩn trương:
Đây là xuân dược do hạ nhân trong nhà đặc chế, không có thuốc giải.
Ngươi...!
Viên Hi ngó xem bộ dáng khinh khỉnh của hắn, trong lòng vừa tức lại vừa có chút buồn cười. Cái tên này, hắn đúng là không chịu để cho người khác chiếm chút tiện nghi nào. Đây là để trả đũa việc nàng đã đánh thuốc và trêu ngươi hắn hôm trước?
- Hừ!
Viên Hi không muốn khuất phục, bèn đưa tay ra sau tháo cây trâm cài đầu xuống, hướng mũi nhọn về phía cổ Trần Tĩnh Kỳ uy hiếp.
- Không đưa thuốc giải thì đừng trách ta xuống tay độc ác!
Khi thốt ra câu này, biểu cảm của Viên Hi phải nói rất là hung dữ; ngữ khí của nàng, nó giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy. Đáng tiếc, cái vẻ doạ nạt ấy lại chả có tí hữu dụng nào với Trần Tĩnh Kỳ. Hắn chẳng những không chút e sợ mà còn chìa cái cổ của mình ra:
Vậy thì ngươi cứ "độc ác" đi.
Ngươi...
Khuôn mặt Viên Hi lúc này đã đỏ như gấc, bờ vai cũng bắt đầu run rẩy, cho thấy dược lực đã phát huy tác dụng.
Bàn tay nắm giữ ngọc trâm chả mấy chốc mà buông lỏng, nàng ủy khuất cắn môi, đột nhiên xoay người, giơ chân đạp Trần Tĩnh Kỳ, khiến hắn như được chắp thêm đôi cánh mà bay thẳng vào bên trong, đánh "rầm" một cái.
Hai cánh cửa tức tốc được Viên Hi khẩn trương khé lại; căn phòng vừa đóng, nàng liền hướng chỗ Trần Tĩnh Kỳ lao tới.
- C-Chờ một chút..!
Roẹt!
Trần Tĩnh Kỳ còn chưa kịp nói thêm thì thân thể đã bị Viên Hi đè xuống. Nàng ngồi ở trên mình hắn, hai tay đem quần áo hắn cởi ra, trong lúc cởi chẳng biết bởi gấp quá hay sao mà xé luôn mấy mảnh.
Trần Tĩnh Kỳ chứng kiến những gì đang diễn ra, nội tâm không khỏi cảm thán: "Xuân dược do lão Bao điều chế thật là lợi hại a!"
Tuy rằng bản thân rất muốn cùng Viên Hi ân ái triền miên, nhưng ở ngoài mặt hắn vẫn vờ không nguyện. Thời điểm Viên Hi muốn hôn, hắn cố tình lấy tay che miệng, lúc nàng đưa môi xuống ngực, hắn cũng lập tức xoay người đi, bộ dáng thật cứ như là hoàng hoa khuê nữ đang chịu ủy khuất, quyết phản kháng tới cùng.
Dược lực đã ngấm, Viên Hi cảm thấy thân thể mình giống như đã biến thành một lò lửa, trong người vô cùng khó chịu, chỉ muốn cùng nam nhân bên dưới da thịt tương thân, thể xác hoà hợp, nhưng lại bị hắn chối từ như vầy, khó tránh bực tức.
Tên khốn ngươi đã đánh thuốc ta, bây giờ còn giả vờ giả vịt cái nỗi gì?! Ta đây không ủy khuất thì thôi, ngươi ủy khuất cái rắm!
Cả giận, Viên Hi há miệng, cứ thế mà cắn mạnh một cái.
- A a...!
Trần Tĩnh Kỳ hét lên. Hắn thật sự bị đau! Cái cắn vừa rồi của Viên Hi có lực đạo rất lớn, tới nỗi khiến da thịt hắn rướm máu.
- Viên Hi ngươi là mèo à...!
Một đôi môi mềm áp xuống, bịt kín hoàn toàn miệng Trần Tĩnh Kỳ, khiến hắn có muốn nói thêm cũng không thể nói được. Dưới dược lực, Viên Hi dường bạo gan hơn rất nhiều, đưa tay trườn xuống bên dưới, cho vào trong quần...
Ngươi nhẹ nhàng một chút!
Câm miệng!
Viên Hi lại đem Trần Tĩnh Kỳ đè xuống, lại hôn.
Rất nhanh, dục hoả trong người Trần Tĩnh Kỳ cũng bừng lên mãnh liệt, hắn vòng tay ôm lấy tấm lưng trần nuột của Viên Hi, cùng nàng hoà làm một thể.
Trong phòng, những tiếng thở dốc, những thanh âm rên rỉ nỉ non liên tục vang lên, thật lâu chưa dứt...
Từ lúc hoàng hôn cho tới khi trời đã tối muộn thì bên trong Thính Phong Các mới thật sự an tĩnh trở lại. Viên Hi lẫn Trần Tĩnh Kỳ, cả hai ai nấy cũng dường kiệt sức, hiện đã thiếp đi.
Đêm hôm đó bọn họ ngủ rất ngon, mơ nhiều mộng đẹp. Nhất là Viên Hi. Khi Trần Tĩnh Kỳ tỉnh dậy, hắn nhìn thấy trên gương mặt nàng có chút tiếu ý, đang mỉm cười.
Liếc xem những vết trầy xước mà đêm qua mình đã lưu lại trên thân thể giai nhân, trong lòng hắn bỗng dâng lên chút áy náy. Môi đưa tới, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán của Viên Hi.
- Ưm...
Nụ hôn vô tình đã làm Viên Hi thức giấc. Nàng mở mắt ra nhìn. Tưởng hắn lại muốn hồ đồ, nàng mới bảo:
- Đừng có làm loạn.
Trần Tĩnh Kỳ mỉm cười:
- Chịu không nổi nữa?
Viên Hi cắn môi, thực lại muốn cắn cho hắn thêm một phát.
Ngươi bỉ ổi.
Thế Viên Hi ngươi thì không chắc?
Hôm ở Mai Hương Viện, bên trong Vọng Nguyệt Các, Trần Tĩnh Kỳ hắn còn không phải bị nàng đánh thuốc?
- Thôi chết...!
Viên Hi làm như chợt nhớ đến chuyện gì, hé môi bật thốt.
Thấy vậy Trần Tĩnh Kỳ mới hỏi:
Sao vậy?
Đêm qua ta có hẹn với Doanh Doanh... Tất cả cũng tại ngươi!
Viên Hi thoát ra khỏi cái ôm ấp của nam nhân bên cạnh, khẩn trương lấy quần áo mặc vào.
Các ngươi có chuyện gì mà lại gấp như vậy?
Chuyện riêng tư.
Chỉ một thoáng sau thì thân thể yêu kiều của Viên Hi đã được che đậy hoàn toàn. Nàng đưa tay chỉ vào một góc phòng, nơi có để một số sách vở tài liệu:
- Chỗ đó dành cho ngươi. Bên trong có đầy đủ tư liệu.
Dứt câu Viên Hi liền vội vã hướng cửa phòng bước ra.
- Này! Viên Hi ngươi còn chưa tắm a!
Xẹt!
Lập tức, một chiếc giày bay thẳng vào mặt Trần Tĩnh Kỳ.
...
- Công tử.
Bao Bọc Vàng nhìn thấy Trần Tĩnh Kỳ lúc đi mặc y phục màu xanh, khi trở về lại khoác chiếc áo màu trắng thì trong lòng khó tránh nghi hoặc. Nhưng hắn thắc mắc không lâu, rất nhanh đã liền đoán ra. Bản thân Bao Bọc Vàng hắn là y sư, lấy kinh nghiệm trong nghề, chỉ cần quan sát một chút thì sẽ lập tức hiểu được nguồn cơn. Chiếu theo sắc diện Trần Tĩnh Kỳ thì rõ ràng đêm qua vị An Vương điện hạ này đã rất phóng túng.
Với ai?
Đó không phải điều Bao Bọc Vàng hắn nên quan tâm.
- Ừm.
Trần Tĩnh Kỳ nhẹ gật đầu đáp lại, sau đó bảo Bao Bọc Vàng đi nấu cho mình một ít thuốc, dặn mang đến phòng.
Mang theo những tài liệu mà Viên Hi cung cấp, Trần Tĩnh Kỳ đi thẳng về phòng, ăn uống tắm rửa, ngủ một giấc đến đầu giờ mùi thì thức dậy. Kể từ lúc ấy, hắn chính thức tập trung xem xét...
Không thể không nói, so với những tin tức mà Vinh Bảo Trai - căn cứ tình báo của Đại Trần đóng ở Hạng đô - cung cấp thì những tài liệu Viên Hi đưa cho rõ ràng và đầy đủ hơn rất nhiều, bên trong ghi chép không ít điều cơ mật. Trần Tĩnh Kỳ ngồi trên ghế, lúc lại đặt mông, gác chân trên giường, chăm chú lật xem, thỉnh thoảng nhíu mày...
Đến chiều, hắn rốt cuộc xem xong.
- Cục diện chính trị của Hạng quốc này coi bộ còn phức tạp hơn ta nghĩ.
Thế cục càng phức tạp thì nguy cơ sẽ càng lớn, những thứ phải phòng bị càng nhiều, Trần Tĩnh Kỳ hắn tuyệt đối không thể sơ suất được.
"Hmm... Dựa theo chỗ tài liệu này thì hiện nay Lý Long Tích rõ ràng đang gặp nhiều bất lợi, những mưu sĩ bên cạnh hắn không thể bì được với Tào Tất An và Hứa Bỉ bên phía Cửu vương Lý Long Thành. Cũng không biết tên cựu Thái tử này đối nhân xử thế ra sao mà kẻ tài giỏi dưới trướng trước đây bây giờ đều chạy sang đầu nhập Lý Long Thành hết."
"Xem ra Lý Long Tích không phải bậc minh chúa có thể đằng long giá phượng. Một khi ta phò tá cho hắn, thiết nghĩ vẫn là nên móc nối quan hệ với Hoàng hậu Triệu Cơ, có được sự trọng thị của nàng..."
- Cốc cốc!
Đương lúc Trần Tĩnh Kỳ miên man suy nghĩ đường đi nước bước sau này thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ, rồi giọng trầm trầm của Bao Bọc Vàng vọng vào:
- Công tử, ta mang cơm tới cho ngài.
Trần Tĩnh Kỳ cũng đã cảm thấy đói bụng, liền bước ra mở cửa.
Công tử.
Lão Bao, từ giờ cho đến sáng mai, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng đến làm phiền ta. Ta cần phải suy nghĩ.
Trần Tĩnh Kỳ căn dặn xong, bưng chiếc khay với những bát đĩa đựng đầy bên trên quay trở vào phòng, đóng cửa lại.
Một đêm không ngủ. Trần Tĩnh Kỳ ở trong căn phòng đóng kín, hết ngồi lại nằm, hết đứng lại đi, đôi lúc còn bày ra giấy mực viết viết vẽ vẽ...
Hắn hoàn toàn nghiêm túc. Kể từ thời điểm quyết định tham gia vào cuộc tranh đấu giữa mẹ con Lý Long Tích và mẹ con Lý Long Thành thì Trần Tĩnh Kỳ hắn đã chính thức thay đổi, hoặc cũng có thể nói hắn đã bộc lộ bản chất thật sự của mình. Những thứ mà đến chính bản thân hắn cũng dối gạt...
Buổi sáng, bình minh còn chưa kịp ló dạng thì Trần Tĩnh Kỳ đã đi sang phòng của Bao Bọc Vàng, đem vị y sư này gọi dậy.
Tóc còn chưa kịp bới cài, Bao Bọc Vàng khoác vội chiếc áo ngoài bước ra mở cửa.
Công tử.
Lão Bao, ngươi đi mua cho ta mấy món đồ.
Trần Tĩnh Kỳ cẩn thận dặn dò...
(Cảm ơn huuhaono1@ tặng 1k đậu nguoithichanbanh@ đề cử 1 Nguyệt phiếu tusongquy đề cử 1 Nguyệt phiếu)