Chương 79: Hắn Quẫn Trí, Phát Điên Rồi (2)

Người đăng: Tà Nguyệt Lâu Chủ

Đã xác nhận rõ thứ ở trước mặt mình cũng không phải ma quỷ mà là Trần Tĩnh Kỳ, Bao Tự mới bực bội tiến lên chất vấn:

  • Công tử, bộ ngài hết chuyện làm rồi hay sao mà nửa đêm lại đi hù ma người ta?

  • Ta hù ma ngươi? Khi nào?

  • Thì ngài coi cái bộ dạng của công tử ngài đi, không phải muốn hù ma thì là gì?

Tới lúc này Trần Tĩnh Kỳ mới nhìn lại mình. Bạch y phất phơ trong gió, mái tóc dài rũ rượi phủ qua gương mặt, giữa đêm hôm khuya khoắt, thoạt trông đúng là có mấy phần giống hồn ma bóng quế.

  • Công tử, đã nửa đêm rồi sao ngài còn không ngủ?

Bao Bọc Vàng nhíu mày hỏi. Trong lòng hắn dĩ nhiên cũng đang âm thầm bất mãn.

  • À, ta đang phải suy nghĩ.

Trần Tĩnh Kỳ điềm nhiên đáp.

  • Suy nghĩ? Có cái gì mà ngài phải suy nghĩ?

Bao Tự lại hỏi.

Trần Tĩnh Kỳ liếc qua nhìn nàng, nhẹ lắc đầu:

  • Đã kêu ngươi lúc rảnh rỗi thì đọc thêm vài cuốn sách ngươi lại không nghe. Chuyện Lý Long Tích bị phế truất, đấy là đại sự, không chỉ đối với Hạng quốc mà còn cả chúng ta nữa. Ta đương nhiên là đang vì chuyện này mà lo nghĩ.

Bao Tự vẫn chưa hiểu gì mấy, ngó sang Bao Bọc Vàng. Bao Bọc Vàng thoáng trầm ngâm, vừa tính hé môi lên tiếng thì ở phía trước Trần Tĩnh Kỳ đã xoay gót đi vào trong phòng.

  • Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, trong khoảng thời gian này không cần phải để ý đến ta đâu.

...

Phụ thân sao không biết chứ riêng bản thân mình, Bao Tự thực chả muốn đi chú ý Trần Tĩnh Kỳ làm gì. Kể từ lúc nghe cha nàng nhận định hắn đã chấp nhận sống cảnh tù túng, dựa hơi Lý Long Tích để cầu bình an thì trong lòng nàng đã chính thức xem thường hắn, đó cũng là lý do vì sao mà nàng lại buông bỏ lời hứa làm tì nữ ba năm, đồng ý phản hồi cố quốc.

Đối với một kẻ nhu nhược, không có ý chí phấn đấu, an phận cúi đầu như hắn thì nàng còn giữ lời hứa để làm gì? Lại nói, sự tình hôm đó, Bao Tự nàng vốn dĩ đã bị lừa gạt. Mấy món đồ mà nàng lỡ chân làm hư hỏng kia, cho dù Trần Tĩnh Kỳ hắn không đem biếu tặng theo như chỉ thị thì cũng chẳng sao hết a. Trần đế ở xa, cái việc thì bé tí, há lại trách phạt?

Còn như Trần Tĩnh Kỳ bảo hắn đang phải suy nghĩ, theo nàng đoán chắc là vì Lý Long Tích bị phế truất, cái ô che trên đầu hắn đã không còn vững nữa cho nên hắn mới phiền lo như thế.

Bao Tự đã chuẩn bị tâm lý, chỉ còn đợi qua hết Tết Nguyên Tiêu sẽ lập tức lên đường trở về Trần quốc. Nàng phải thu xếp mọi thứ, sau đó quay lại Hạng đô để đón phụ thân.

Có điều là trước khi đi, khoảng thời gian này tâm tư nàng khó tránh bị phiền nhiễu. Tất cả đều bắt nguồn từ Trần Tĩnh Kỳ, những hành vi kỳ quặc của hắn. Mấy ngày hôm nay Trần Tĩnh Kỳ hắn... rất không được bình thường, cứ giống như là bị ma quỷ nhập vào vậy. Nhiều lúc Bao Tự nàng thấy hắn đứng nói chuyện một mình, rồi cười một mình, đôi khi lại gom mấy cục đá xếp thành những đồ hình kỳ lạ, ngồi trên đất xê dịch qua lại cả ngày, mặc kệ là trời mưa hay nắng...

Còn nhớ hai hôm trước, bởi do Trần Tĩnh Kỳ nhất quyết không chịu vào ăn cơm mà ngồi ở hoa viên chơi trò xếp hình nên Bao Tự phải gói ghém đồ ăn mang ra cho hắn. Ngờ đâu hắn chẳng những không ăn mà còn đem hết tất cả chỗ cơm canh chén đĩa ấy bày biện tứ tung, cứ như là một tiểu hài tử một hai tuổi đang nghịch phá vậy.

  • Cha à, công tử hắn có phải quẫn trí, bị điên rồi hay không?

Dưới mái hiên, ở dãy hành lang, Bao Tự khoanh tay tựa cột, hai mắt nhìn ra hoa viên, ngay gốc cây quế, chỗ Trần Tĩnh Kỳ đang bò qua bò lại chơi trò xếp hình, hỏi.

Sát bên cạnh, Bao Bọc Vàng lập tức lắc đầu:

  • Không thể nào. Ta đã xem qua, cũng nói chuyện qua với công tử, ta thấy công tử ngài vẫn bình thường.

Bình thường?

Bao Tự chỉ tay ra hoa viên:

  • Cha nói như vầy mà là bình thường sao?

  • Cái này... chắc công tử đang bày bố trận đồ, học tập binh pháp hay gì đó...

Lúc nói ra mấy lời này, Bao Bọc Vàng thực cũng tự thấy hoài nghi. Mỗi lần hắn hỏi Trần Tĩnh Kỳ đều không nói, chỉ mỉm cười một cách bí hiểm.

  • Binh pháp, trận đồ gì chứ, con thấy giống như tiểu hài tử đang đùa nghịch... Mà thôi, mặc kệ hắn đi, dù sao con cũng đã quyết định sẽ trở về Trần quốc.

Nói rồi Bao Tự chuyển mình bước đi.

Còn lại một mình, Bao Bọc Vàng thử cố quan sát thêm một lúc nữa, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng phát hiện ra được chỗ nào kỳ diệu, chỉ đành thở dài, lặng lẽ xoay gót.

Trần Tĩnh Kỳ một chút cũng không buồn để ý. Bao Tự và Bao Bọc Vàng có nét mặt ra sao, biểu cảm thế nào, từ đầu tới cuối hắn đều chẳng chút bận tâm, chỉ tập trung vào việc của mình.

Cứ thế, hắn giống như một tiểu hài tử, một kẻ tâm thần loạn trí, làm những việc, lẩm bẩm những điều mà không ai hiểu được. Thậm chí đôi lúc dù Bao Bọc Vàng và Bao Tự có ở ngay sát bên cạnh hắn, bọn họ vẫn không thể nghe ra là hắn đang nói cái gì.

Ban đầu lạ, lâu ngày cũng quen. Bao Bọc Vàng và Bao Tự đã thôi cố công tìm hiểu, dần tiếp nhận. Đối với Trần Tĩnh Kỳ, bọn họ thực đã hết hy vọng, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Mãi cho đến một hôm... khi bức thư của Viên Hi đưa đến...