Người đăng: Tà Nguyệt Lâu Chủ
...
Nắng chiều sớm tắt, màn đêm hiện mới vừa buông xuống. Bên trong An vương phủ, các thị vệ đang tiến hành thay ca, chia nhau ra trực ở những nơi đã được cấp trên chỉ định. Số lượng tập trung nhiều nhất tại khu nhà phía đông - nơi ở của An vương Trần Tĩnh Kỳ cùng thân tín.
Không như mấy năm về trước, hiện tại kẻ hiệu trung với Trần Tĩnh Kỳ đã tăng lên khá nhiều. Những người này, toàn bộ đều là do Bao Tự đích thân chiêu mộ, thông qua khảo nghiệm, vì thế cho nên Trần Tĩnh Kỳ có thể an tâm tin tưởng.
Ngoài vườn, dưới tán cây hoa quế - địa điểm quen thuộc mỗi khi cần tìm nơi thư giãn lúc trời đêm, Trần Tĩnh Kỳ khẽ xoay đầu, đưa mắt liếc nhìn về phía hành lang, thấp giọng:
- Những người này thân thủ đều rất khá, cũng không biết Bao Tự là làm sao chiêu mộ được.
Xung quanh im lặng.
Trần Tĩnh Kỳ khẽ nhướng mày. Hắn vốn đang chờ một câu trả lời. Ở đây, ngoài hắn ra thì vẫn còn một người nữa. Một nữ nhân - kẻ đang để hắn nằm gối đầu lên đùi mình.
Ngọc Chân.
Hử?
Lê Ngọc Chân cúi xuống xem, khẽ ứng tiếng. Bộ dạng của nàng như kiểu vốn chẳng hề quan tâm.
Nàng không thể để ý ta một chút sao?
Hai mắt ta còn không phải đang nhìn ông hay sao?
Lê Ngọc Chân đáp lại.
Trần Tĩnh Kỳ cảm thấy có phần bất đắc dĩ. Nhiều khi, chính hắn cũng không biết Lê Ngọc Chân nàng là thật ngốc hay cố tình giả ngốc nữa.
Tĩnh Kỳ, ánh mắt ông nhìn ta có chút kì lạ a. Rốt cuộc là ông có ý gì?
Haizz... Thôi bỏ đi.
Trần Tĩnh Kỳ lười nhắc, đem đầu xoay qua hướng khác.
Ngó xem biểu cảm ấy của hắn, Lê Ngọc Chân mới nhoẻn miệng cười. Nàng dùng tay áp lên hai gò má hắn, rồi xoay nhẹ.
Gì đấy?
Ông dỗi.
Ta không có.
Có.
Lê Ngọc Chân khẳng định.
Trần Tĩnh Kỳ thì kiên quyết phủ nhận:
Không có.
Ta nói có.
Ta bảo không có.
Rõ ràng có.
Không có.
...
Cái điệp khúc kia, tính ra chẳng hề ngắn. So với một cuộc đối thoại bình thường thì phải nói nó khá dài, và quái lạ. Riêng với Trần Tĩnh Kỳ, biểu hiện ấy lại càng không giống hắn. Có lẽ cũng chỉ khi ở bên Lê Ngọc Chân hắn mới bộc lộ ra thứ cảm xúc thành thật đến như thế.
Điều này, Lê Ngọc Chân đương nhiên tự mình thấu hiểu. Cũng vì vậy mà nàng mới an tâm giao phó, nguyện ý đi theo. Nàng biết, tình cảm Trần Tĩnh Kỳ dành cho nàng là thật.
- Hì hì...
Tâm lý trêu đùa, Lê Ngọc Chân cầm lọn tóc, lấy tóc làm chổi mà quét qua lại trên khuôn mặt người nằm bên dưới, vừa quét vừa thích ý cười.
Ngọc Chân, cái này là mặt ta, không phải thềm nhà hay cái bàn cái ghế đâu.
Phàn nàn gì chứ? Ta đang giúp ông quét đi hết hờn dỗi mà.
Nói rồi nàng lại tiếp tục cầm lọn tóc di tới di lui.
Rốt cuộc thì Trần Tĩnh Kỳ cũng phải chịu thua.
Được rồi được rồi, nàng đừng quét nữa. Ta thừa nhận mình có chút dỗi.
Hì hì...
Tới lúc này Lê Ngọc Chân mới đem lọn tóc thu hồi. Một bộ yêu thích, nàng ấn mấy ngón tay xuống mặt Trần Tĩnh Kỳ, làm nó căng ra.
Ông thật trẻ con, có như vậy cũng dỗi.
Hmm... Kỳ thực thì việc chiêu mộ những người kia, đối với Bao Tự vốn chẳng hề khó. Tĩnh Kỳ ông biết đấy, Bao Tự cũng coi như là một nữ hiệp giang hồ, quy tắc giang hồ nàng đương nhiên nắm rõ. Đám người kia, bọn họ lại là kẻ trong giang hồ...
Cứ thế, Lê Ngọc Chân đem đầu đuôi cớ sự kể ra hết cho Trần Tĩnh Kỳ nghe.
Nghe xong, Trần Tĩnh Kỳ mới tặc lưỡi cảm thán:
Chậc, không nghĩ Bao Tự cũng có lúc ghê gớm như vậy.
Còn phải nói. Tĩnh Kỳ ông không biết đó chứ, lúc ở Ninh Kiều Bao Tự còn oai phong hơn nhiều. Ta nhớ có lần nàng đã xông thẳng vào sào huyệt của bọn thổ phỉ núi Xương Dương, chém giết gần một phần ba nhân mạng.
Lê Ngọc Chân hào hứng thuật lại chiến tích.
Nằm nghe bên dưới, Trần Tĩnh Kỳ mới cảm thấy hoài nghi:
- Sao nàng biết rõ như vậy?
Cái bộ dạng hào hứng này, không giống của một người chỉ được kể thôi a. Chả nhẽ Lê Ngọc Chân nàng cũng có mặt hôm đó?
Suy đoán của hắn ngay lập tức được xác nhận.
- Thì hôm đó ta đi chung với Bao Tự mà. Hai phần ba đám thổ phỉ còn lại là do ta giết nha.
Trần Tĩnh Kỳ: "..."
Hắn bất động rồi. Tin tức hắn vừa nghe được, quá sốc đi!
Hai phần ba nhân mạng? Lê Ngọc Chân đã giết người? Từ bao giờ mà...
- Tĩnh Kỳ, ông làm sao đấy?
Thấy Trần Tĩnh Kỳ đột nhiên đờ người ra, Lê Ngọc Chân mới lay gọi, quan tâm hỏi han.
- Ực...
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Trần Tĩnh Kỳ hỏi lại:
Ngọc Chân, mấy lời nàng vừa nói chỉ là đùa thôi phải không?
Không có, ta nói thật a. Không tin ông có thể hỏi Bao Tự. Cha ta với Bao thúc cũng biết rõ.
Thôi xong rồi...
- Ê? Ông lại làm sao nữa đấy?
...
Xem ông kìa, thiệt tình... Thật ra chuyện cũng không phải như vậy, nghĩ sao mà ta lại ra tay độc ác như thế chứ?
Nói vậy là nàng không có giết người?
Trần Tĩnh Kỳ thầm thở phào. Thế nhưng câu nói tiếp theo của Lê Ngọc Chân khiến hắn phải bỏ ngay ý nghĩ.
- À, ta đã giết rồi. Chỉ là không có giết nhiều.
...
Lúc này Trần Tĩnh Kỳ đã ngồi hẳn dậy. Hắn nhìn thẳng vào mắt của Lê Ngọc Chân, như để cố xác minh những gì nàng nói.
Thật?
Thật.
Vậy... cảm giác thế nào?
Hmm...
Lê Ngọc Chân trầm ngâm, bộ dáng hồi tưởng:
- Thấy bình thường à.
...
Trần Tĩnh Kỳ càng hỏi, càng quan sát nét mặt, trong lòng càng... Hắn cũng chẳng biết phải gọi thế nào. Thứ cảm xúc này...
Hụt hẫng? Không đúng. Khó chịu? Cũng không phải. Chỉ là hắn thấy... hmm... có chút chưa quen.
Được rồi được rồi. Ngọc Chân, nàng có thể đem những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian ở Ninh Kiều thuật lại cho ta nghe được không? Ta cảm thấy mình bị lạc hậu rồi.
Ông muốn nghe à? Vậy để ta kể cho ông nghe.