Chương 197: Mời Rượu

Người đăng: Tà Nguyệt Lâu Chủ

Hai chữ "giao dịch" mà Hạng đế Lý Uyên đã đề cập, rốt cuộc có ý nghĩa ra sao, cái đấy cũng chỉ người trong cuộc mới rõ. Ngoại trừ Trần Tĩnh Kỳ thì không còn ai biết nữa. Hoàng hậu Triệu Cơ, Hoàng phi Triệu Phi Yến, Thái tử Lý Long Tích hay là Cửu vương Lý Long Thành, hết thảy đều chẳng ai hay.

Đó là một bí mật. Và bí mật này, nó sẽ chỉ được tiết lộ vào đêm Tết Nguyên Tiêu.

...

Rằm tháng giêng năm ấy hoàng cung tổ chức yến tiệc linh đình, so với mọi năm thì quy mô lại càng hoành tráng, mức độ lại càng xa hoa.

Từ Ngọ môn đi vào, đèn lồng, vải đỏ được treo khắp nơi, số lượng nhiều nhất nằm ở trên năm cây cầu bắc qua con sông dẫn đến Thái Hoà Môn. Đằng sau Thái Hoà Môn là một quảng trường rộng lớn, phía cuối quảng trường là những bậc thang làm bằng đá cẩm thạch trắng, dẫn vào Tam Đại điện: Thái Hòa, Hoa Cái và Cẩn Thân Điện.

Trong ba điện này, Thái Hoà là điện lớn nhất, cao tận chín mươi thước. Mọi năm, theo thông lệ, yến tiệc đều được tổ chức tại đây, bên trong Thái Hoà Điện này; song, năm nay lại khác, thay vì bên trong thì Hạng đế Lý Uyên quyết định sẽ tổ chức ở bên ngoài quảng trường.

Phải nói diện tích của quảng trường này rất lớn, mặc dù những người tới dự có đến cả ngàn, song không gian nhìn vẫn rất thoáng đãng, từ đông sang tây, từ nam chí bắc, chẳng một nơi nào gây cho người ta cảm giác chật chội...

...

Tại quảng trường, bàn ghế sớm đã được bố trí ngay ngắn, trên bàn thức ăn cùng rượu hiện cũng vừa mới được cung nữ bưng lên. Bọn họ ai nấy đều còn rất trẻ, dung mạo thanh tú ưa nhìn, đạt đến tiêu chuẩn mỹ nhân tính ra chẳng ít, lại ăn mặc chỉnh tề, đi đứng khoan thai, nói năng nhỏ nhẹ... Những cung nữ này, so với các vị tiểu thư đài các bình thường còn muốn đẹp đẽ, thanh tao hơn. Rõ ràng là đã được lựa chọn rất kỹ.

Trần Tĩnh Kỳ đảo mắt quan sát một vòng, trong lòng thầm gật. Công tác chuẩn bị xem như chu đáo.

...

Mặc dù qua giờ tuất thì yến tiệc mới chính thức bắt đầu, nhưng chỉ đến giữa giờ dậu, toàn bộ khách nhân đều đã có mặt đông đủ, từ vương công đại thần nội quốc cho tới sứ thần ngoại bang, hết thảy chẳng thiếu một ai. Tất cả đều chiếu theo sắp đặt mà ngồi vào vị trí của mình.

Những dãy bàn phía trước là chỗ của vương tôn và các vị đại thần, những bàn phía sau thì dành cho vương khanh gia quyến cùng các gia tướng. Riêng các vị sứ thần Liêu quốc, bọn họ được an bài ở dãy đầu tiên, bên phải. Cùng hướng với Trần Tĩnh Kỳ.

Nói một chút về Trần Tĩnh Kỳ. So với lần dự yến của bảy năm về trước thì tình cảnh của hắn hôm nay đã có nhiều sai biệt. Nếu như tại bảy năm về trước hắn chỉ có thể đứng ở phía sau lưng Lý Long Tích, lẫn cùng mấy vị môn khách khác trong phủ Vũ vương thì bây giờ, hắn đã được ngồi, có một vị trí hẳn hoi cho riêng mình. Mà cái vị trí này, không phải ai cũng được phép ngồi. Nó cần sự đồng thuận của Hạng đế Lý Uyên.

Nhìn xem. Ngay đến Hứa Bỉ, Tào Tất An - những bậc đại trí tiếng tăm lẫy lừng, bọn họ còn chưa đủ tư cách.

Một vinh dự to lớn khiến người ganh tị? Trần Tĩnh Kỳ âm thầm cười nhạt. Bất quá cũng chỉ là một cuộc giao dịch, đôi bên đều vì lợi ích của mình mà thôi. Lý Uyên cần tài năng của hắn, còn hắn thì lại cần có địa vị, một chút quyền uy...

Nhấp môi uống chút rượu nồng, Trần Tĩnh Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, hữu ý lại làm như vô tình đưa mắt ngó sang chỗ đoàn sứ thần nước Liêu. Lẽ dĩ nhiên, khiến hắn quan tâm nhiều nhất vẫn là quận chúa Đông Kha - kẻ cầm đầu.

Đêm nay Đông Kha nàng rất xinh đẹp. Bộ trang phục sặc sỡ đủ màu sắc cùng chiếc mũ lớn được trang trí bằng những chuỗi san hô, hàng chục chuỗi bạc, ngọc trai và nhiều thứ tinh xảo khác đã giúp nàng trở nên vô cùng nổi bật. Lẫn trong đám khách nhân, Đông Kha nàng thực giống như là một con khổng tước cao quý ở giữa bầy gà vậy.

Hửm?

Đang trò chuyện với các bộ hạ của mình, nét mặt Đông Kha bỗng nhiên ngưng lại. Nàng cảm giác có ai đó đang nhìn mình. Thế là theo linh tính mách bảo, nàng ngẩng đầu tìm kiếm; rất nhanh, ánh mắt rơi trên người Trần Tĩnh Kỳ.

Nhìn thấy vị An vương Trần quốc này vẫn đang nhàn nhã nhâm nhi ly rượu trên tay, vờ như "vô tội", quận chúa Đông Kha mới khẽ nhếch môi, nở một nụ cười. Kế đấy nàng đứng dậy, hướng chỗ hắn tiến qua.

  • Đông Kha quận chúa.

Ngồi ở ngay bàn bên cạnh Trần Tĩnh Kỳ, Thái tử Lý Long Tích cất tiếng chào hỏi. Hắn tưởng Đông Kha là cố ý tìm mình.

Quận chúa Đông Kha cũng không định làm hắn mất mặt, theo lễ đáp chào. Chào xong, nàng cúi nhìn Trần Tĩnh Kỳ ở bàn bên cạnh, nói:

  • An vương điện hạ, hai câu thơ lần trước thật sự đã làm cho Đông Kha rất ấn tượng.

Lúc này Trần Tĩnh Kỳ mới chính thức tập trung ánh mắt nhìn nàng:

  • Tĩnh Kỳ cũng chỉ là chiếu theo ý cảnh của quận chúa, ngẫu hứng mà ngâm theo, nào đáng để quận chúa phải lưu tâm.

  • An vương khiêm tốn rồi.

Ánh mắt lại một lần nữa dời qua Lý Long Tích, quận chúa Đông Kha chợt hỏi:

  • Thái tử điện hạ, trong lúc chờ đợi Hoàng đế bệ hạ giá đáo, ngài và An vương cùng uống với ta một chút chứ?

Mấy lời này thật sự là quá khách sáo. Trần Tĩnh Kỳ cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nhưng hắn còn chưa kịp suy thì ở bàn bên cạnh Lý Long Tích đã sảng khoái gật đầu rồi.

Thái tử đã ưng, Trần Tĩnh Kỳ hắn cũng chỉ đành thuận.

Quận chúa Đông Kha cười lên vui vẻ. Nàng xoay người bước về chỗ của mình, trong sự nghi hoặc của Thái tử Lý Long Tích và Trần Tĩnh Kỳ, ôm ba vò rượu sang.

Mấy vò rượu này không phải do hoàng cung chuẩn bị, tất thảy đều là được Đông Kha nàng đem từ Đại Liêu quốc qua. Trần Tĩnh Kỳ liếc thấy số lượng khá nhiều, có vẻ như dự tính lát nữa sẽ dâng lên cho Hạng đế Lý Uyên làm quà.

Suy đoán của Trần Tĩnh Kỳ quả thực không sai. Chính miệng quận chúa Đông Kha đã vừa mới xác nhận điều đó. Nàng nói:

  • Thái tử điện hạ, An vương, rượu này gọi Miên Lý, là một loại rượu cần tốn nhiều thời gian và công sức để làm. Đối với người Thát chúng ta, nó rất quý...