Chương 195: Chấn Nhiếp

Người đăng: Tà Nguyệt Lâu Chủ

Sau khi đã vào cung yết kiến, đoàn sứ thần nước Liêu được Hạng đế Lý Uyên cho sắp xếp chỗ ở, đồng thời cũng đích thân bồi tiếp quận chúa Đông Kha.

Chiếu theo kế sách của Trần Tĩnh Kỳ, Lý Uyên cho mở yến tiệc ngoài trời để chiêu đãi. Tại buổi tiệc, hắn lệnh cho các binh lính Đại Hạng ra biểu diễn mua vui. Mà những màn biểu diễn này, độ "kích thích" phải nói cực cao.

Mở đầu chính là cuộc đấu giữa các binh lính với hổ. Dĩ nhiên hổ này rất dữ, trong cuộc đấu nó không ngừng gầm thét, dùng vuốt sắc vồ người, song đứng trước những binh lính quả cảm, sự hung dữ của nó lại dường chẳng đáng bận tâm. Chỉ với tay không, các binh lính đã liên tiếp "tặng" cho con hổ những cú đấm như trời giáng vào hai thái dương, rồi lại tung cước đá vào chỗ hiểm, khiến nó chỉ còn biết lăn lộn chờ chết.

Chứng kiến sự dũng mãnh của binh lính Đại Hạng, các vị sứ thần Liêu quốc không ít người bị chấn nhiếp. Có điều, trong số đó lại chẳng bao gồm quận chúa Đông Kha. Người đấu hổ cũng tốt, biểu diễn với trăn dữ cũng được, tất cả đều không đủ để khiến Đông Kha nàng kinh sợ. Từ đầu đến cuối nàng đều rất bình tĩnh ngồi xem. Thậm chí khi Hạng đế Lý Uyên cho người khiêng một con trăn lớn, dài vài trượng đến để ở trước mặt và bảo "Nếu quận chúa ăn được thịt trăn thì ta sẽ cho người làm cỗ để mời" thì nàng vẫn rất điềm nhiên tiếp nhận, gật đầu muốn ăn.

Quả là một nữ nhân vô cùng bản lĩnh.

Chỉ thái độ, lời nói? Không. Đông Kha là một con người biết hành động. Sau khi xem xong các màn biểu diễn đầy kích thích của binh lính Đại Hạng, nàng dốc cạn ly rượu nồng, rồi mới đứng dậy hướng Hạng đế thưa rằng:

  • Hoàng đế bệ hạ, những màn biểu diễn vừa rồi quả rất thú vị, song theo Đông Kha thấy thì cũng chỉ là sự thường, chưa thể gọi phi thường.

Hửm?

Quan viên nước Hạng không ít kẻ cau mày. Đang ngồi ở bên tay trái của Hạng đế Lý Uyên, Thái tử Lý Long Tích thoáng liếc xem nét mặt phụ hoàng mình, rồi cũng nhanh chóng đứng dậy, hỏi:

  • Đông Kha quận chúa, vậy theo như quận chúa thì thế nào mới đáng gọi "phi thường"?

Quận chúa Đông Kha dời mắt ngó sang Lý Long Tích một chút, cười mà rằng:

  • Cái gọi "phi thường" chính là làm được những việc mà người khác không thể làm được. Bằng như các binh sĩ vừa rồi, đánh hổ khống trăn, nào có chi hiếm lạ.

"Hừm... Ngươi nói lời này, chẳng qua cũng chỉ vì muốn giữ thể diện mà thôi."

Lý Long Tích thầm cho là như vậy. Hắn thách thức:

  • Đông Kha quận chúa có vẻ đã từng thấy được nhiều việc phi thường, chẳng hay trong đoàn sứ thần của quận chúa có ai làm được việc phi thường ấy hay không? Ta đây rất mong được mở mang tầm mắt.

Lập tức, quận chúa Đông Kha xoay gót, tiến ra.

Đông Kha nàng đây là tính làm gì?

Trước những ánh mắt nghi hoặc của hoàng thân quốc thích, văn võ đại thần nước Hạng, quận chúa Đông Kha hướng chỗ chiếc đỉnh đồng đặt ở trước cửa điện Thái Hoà đi đến. Nàng đặt một tay lên thân đỉnh, nhìn lại chúng nhân:

  • Thịt ngon đã ăn, rượu ngon đã uống, nay Đông Kha xin biểu diễn một màn để góp vui, cũng là để cảm tạ sự khoản đãi thịnh tình của Hoàng đế bệ hạ.

Thấy vậy, nghe vậy, mọi người không khỏi xôn xao. Chiếu theo động thái kia của quận chúa Đông Kha, lẽ nào nàng định...

Nhưng làm sao có thể? Phải biết đỉnh kia chính là cự đỉnh, rất lớn, cho dù sức của mười người đàn ông lực lưỡng cũng không thể nâng lên đấy!

"Nữ nhân này..."

Cạnh bàn Thái tử Lý Long Tích, Trần Tĩnh Kỳ khẽ nhíu chân mày. Người khác có thể phủ định, cho rằng hoang đường, chứ riêng hắn thì lại khá tin tưởng vào cái ý nghĩ điên rồ kia. Hắn cho là Đông Kha nàng đủ sức làm được. Trực giác mách bảo hắn như thế.

Và, thực tế đã chứng minh linh tính của hắn chẳng hề sai. Chiếc đỉnh đồng to lớn đặt ở trong sân, trước cửa điện Thái Hoà, nó đã vừa mới được người nhấc bổng.

Đông Kha không nói chơi! Nàng làm thật!

Cái quái gì đang diễn ra vậy?! Có phải do hoa mắt? Hay là chóng mặt?

Hoàng thân quốc thích, quan viên nước Hạng ai nấy đều bị chấn nhiếp. Bọn họ không dám tin.

Nhưng không tin thì sao? Sự thật vẫn cứ là sự thật. Nó sẽ chẳng biến mất hoặc là thay đổi chỉ bởi vì người không muốn tin.

Giữa sân rồng, quận chúa Đông Kha vẫn đang nâng cự đỉnh, mỗi lúc một đưa lên cao, chừng vượt qua khỏi đầu thì mới chịu dừng lại. Nàng đứng đó, bộ dáng thong dong cứ như thể thứ được nâng lên chỉ là một hòn đá nặng hai ba chục cân vậy. Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, thiết nghĩ sẽ chẳng ai tin một cô gái bé nhỏ như nàng lại làm ra được loại sự tình này.

Quá ghê gớm! Quá phi thường!

Vua quan nước Hạng, trên dưới đều cảm thán.

Những cái trợn mắt há mồm vì quá đỗi kinh ngạc kia, quận chúa Đông Kha thấy hết. Dù vậy, nàng vẫn muốn khiến cho đám người nước Hạng phải kinh ngạc nhiều hơn nữa.

Bằng cách nào ư?

Đông Kha mỉm cười, đột ngột gia tăng lực đạo, hét lên một tiếng.

Trong thanh âm chói tai, mọi người nhìn thấy chiếc đỉnh đồng to lớn vốn đang đứng yên bỗng bất ngờ bay vọt; kế đó, từ dưới mặt đất thân ảnh quận chúa Đông Kha cũng phóng lên. Rồi...

Ầm!

Cự đỉnh rơi xuống.

So với trước thì loại âm thanh này lại càng khó nghe, còn hình ảnh... mức độ chấn nhiếp càng lớn.

Chỉ thấy giữa sân rồng nứt vỡ, bên trên cự đỉnh, một tà váy đỏ đang phấp phới tung bay...

...

Sứ thần nước Liêu không ai lên tiếng, mà phía Hạng quốc thì lại càng im lặng. Thậm chí cho dù kẻ tâm tính cao ngạo như Thái tử Lý Long Tích, lúc này cũng phải đành câm nín.

Nói? Hắn nói cái gì được chứ? Sự thần dũng của quận chúa Đông Kha, Lý Long Tích hắn căn bản chẳng thể nào so được! Tướng lĩnh nước Hạng, bọn họ cũng vậy, chẳng so được!

Bây giờ thì Lý Long Tích hắn đã hiểu rõ hai chữ "phi thường" trong câu nói ban nãy của quận chúa Đông Kha rồi. Quả thật nàng có tư cách ấy.

"Ồ..."

Sau khi thực hiện màn biểu diễn "phi thường", quận chúa Đông Kha đã thầm tự đắc, nghĩ rằng hành động của mình đã đủ để thị uy, mãi cho tới khi ánh mắt nàng lia đến vị trí của một người: Trần Tĩnh Kỳ.

Vị An vương điện hạ này, Đông Kha nàng rất có ấn tượng. Chính hắn là người đã dùng hai câu thơ "Bạch mao phô lục thủy/Hồng trạo bãi thanh ba" để áp chế nàng thời điểm đoàn người của nàng mới tiến nhập đế đô. Và bây giờ, một lần nữa cũng lại là hắn...