Chương 184: Viên Hi Cô Đơn

Người đăng: Tà Nguyệt Lâu Chủ

  • Hừm, người ta là Hoàng hậu, bậc Mẫu nghi thiên hạ chứ có phải hạng nữ nhân tầm thường...

Nét mặt Trần Tĩnh Kỳ bỗng trầm đi, thanh âm cũng hạ thấp vài phần:

  • Hoàng hậu Triệu Cơ thực sự rất không đơn giản. Nàng ta là kẻ có dã tâm.

Thấy hắn nghiêm túc như vậy, Viên Hi cũng thôi không trêu đùa chi nữa. Nàng thoáng cân nhắc, cất giọng trầm ngâm:

  • Triệu Cơ tiến cử ngươi vào cung dạy học, như vậy... Trần Tĩnh Kỳ, ngươi có nghĩ mục đích của nàng là nhắm đến các vị hoàng tử, công chúa mà ngươi sẽ trực tiếp giảng dạy?

  • Rất khó nói.

Trần Tĩnh Kỳ chủ động cầm lên vò rượu, từ tốn rót:

  • Hôm nay ta đến gặp ngươi là để nhờ ngươi trợ giúp.

  • Có phải muốn ta cung cấp những thông tin cơ mật về thân mẫu của mấy vị hoàng tử, công chúa kia?

Nhận được cái gật đầu của nam nhân phía đối diện, Viên Hi mới nói tiếp:

  • Ngươi cho Hoàng hậu Triệu Cơ sẽ dùng ngươi để thao túng một ai đó?

  • Vậy còn phải xem xem có ai đáng để Triệu Cơ nàng phải hao tâm tổn trí như vậy hay không.

Mà muốn biết điều này, Trần Tĩnh Kỳ hắn nhất định phải nắm được đầy đủ thông tin về các vị phi tử kia. Hắn dám cá Viên Hi hiểu biết nhiều hơn hắn. Vì thế cho nên hôm nay hắn mới hẹn gặp nàng.

  • À, thông tin cơ mật về các vị phi tử của Hoàng thượng, ta quả có nắm được một ít. Song là...

Trần Tĩnh Kỳ nhìn nụ cười ẩn ý vừa mới lộ ra trên gương mặt Viên Hi, nội tâm thầm cảnh giác. Hắn không biết Viên Hi muốn đổi lại thứ gì.

  • Nói đi, ngươi cần gì?

  • Thực ra cũng không cần gì, chỉ là... dạo gần đây ta cảm thấy hơi cô đơn, muốn có người bầu bạn.

Cô đơn? Muốn người bầu bạn? Vậy ý nàng ta là...

Viên Hi cũng không đợi người hỏi, trực tiếp nói ra luôn:

  • Đêm nay ngươi hãy lưu lại đây đi.

Nếu nói Trần Tĩnh Kỳ chẳng chút ngạc nhiên thì đó là nói dối, thực tế hắn đã khá bất ngờ. Sự chủ động này của Viên Hi, có chút không giống nàng. Một lời đùa bỡn chăng? Thế nhưng loại ánh mắt trông mong kia...

Ở đầu đối diện Viên Hi đã vừa mới đứng dậy. Nàng bước qua chỗ Trần Tĩnh Kỳ, từ phía sau vòng tay ôm lấy hắn, cái miệng nhỏ xinh đưa đến bên tai hắn mà thỏ thẻ:

  • Thế nào? Ngươi không thích sao?

  • Hừm...

Trần Tĩnh Kỳ hắng giọng, hỏi:

  • Viên Hi, bộ hôm nay ngươi uống lộn thuốc rồi sao?

  • A...!

Trần Tĩnh Kỳ vừa nói hết câu thì liền cảm nhận được một cơn đau từ bờ vai bên phải truyền tới. Chính là bị Viên Hi dùng răng cắn, cú cắn thật chẳng nhẹ một chút nào.

  • Ngươi làm gì đấy?!

  • Cắn ngươi.

Viên Hi đáp tỉnh queo.

  • Hừ, ai bảo ngươi mỉa mai ta.

Trần Tĩnh Kỳ thầm sinh bực:

  • Viên Hi ngươi cũng đâu phải mèo mà động một tí là cắn người. Ngươi...

  • Ta nhớ ngươi.

Câu nói ngắn gọn nhưng dạt dào tình ý đã khiến Trần Tĩnh Kỳ khựng lại, lời ra tới miệng phải nuốt ngược trở vào. Hắn cảm thấy Viên Hi hôm nay có gì đó khang khác, chẳng giống nàng mọi khi. Cảm giác như trong lòng nàng đang chất đầy tâm sự, lại không biết phải san sẻ cùng ai...

Nàng đang diễn kịch?

Trong lúc nam nhân ngồi phía trước im lặng suy tư thì ở đằng sau, Viên Hi đã ngả đầu lên vai hắn. Rồi nói với giọng mệt mỏi:

  • Xưa giờ ta vẫn luôn cô độc, đêm nay thì lại càng cảm thấy cô đơn. Những người ta có thể nghĩ tới thật sự không nhiều, mà ngươi thì lại nằm trong số những gương mặt ít ỏi đó. Chẳng phải ta và ngươi sớm đã phát sinh quan hệ rồi ư? Đêm nay hãy an ủi ta một chút. Ta cũng chỉ cần ngươi đêm nay thôi.

Trần Tĩnh Kỳ đưa tay nắm lấy đôi cánh tay đang vòng ôm lấy mình, nhẹ nhàng gỡ ra, xoay đầu lại. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt có chút mơ màng của Viên Hi, dịu dàng hỏi:

  • Đang có tâm sự?

Đáp lại chỉ là một nụ cười nhạt cùng với cái lắc đầu nhè nhẹ. Rõ ràng Viên Hi không muốn chia sẻ điều gì.

  • Đừng hỏi. Giống như ngươi, ta cũng có những bí mật của riêng mình.

Rồi nàng rướn người tới, cố tình thu hẹp khoảng cách giữa đôi bên.

Gương mặt yêu kiều gần trong gang tấc, Trần Tĩnh Kỳ có thể nhìn rõ từng đường nét, thậm chí ngửi được mùi hương. Loại hương vị này, hắn biết không phải do son phấn, dược liệu, đơn thuần là từ cơ thể nàng toát ra. Rất dễ chịu.

  • Trông bộ dạng này của ngươi, thực sự là khiến cho ta không đành đấy.

  • Hưm...

Viên Hi nhoẻn miệng cười, cứ thế buông thõng thân thể, tựa vào người Trần Tĩnh Kỳ. Mà Trần Tĩnh Kỳ cũng chẳng làm ra vẻ chính nhân quân tử, cúi xuống hôn nàng. Người ta đã muốn cấp ôn nhu, hắn ngại gì mà không hưởng thụ? Dù sao cũng đâu phải lần đầu tiên hắn cùng Viên Hi nàng lăn lộn.

Chiếc áo mỏng manh khoác ngoài, bộ đồ bên trong, nội y ẩn nấp, từng cái từng cái nhanh chóng được Trần Tĩnh Kỳ hắn cởi ra, tùy tiện vứt trên sàn nhà. Khi thân thể trắng ngần đã hoàn toàn hiển lộ trước mắt, hắn liền nắm lấy đôi chân Viên Hi, nhẹ tách...

...

Một đêm ân ái triền miên, rất lâu mới dừng lại. Có đau đớn, song cũng chỉ để làm tăng thêm phần khoái hoạt. Viên Hi đã rất thoả mãn. Trước khi chìm vào giấc mộng, nàng còn nói tiếng "cảm ơn".

Phần mình, Trần Tĩnh Kỳ cũng cảm thấy dễ chịu. Trong một khoảnh khắc hắn chợt có suy nghĩ nếu như Viên Hi cứ mãi giống như vậy thì thật tốt. Hắn sẽ không cần phải cảnh giác phòng bị, thay vào đó có thể thật dạ quan tâm.

Đáng tiếc...

Ngay từ đầu Viên Hi đã không phải nữ nhân bình thường. Nàng có ý chí của mình. Đối với một người lý trí như vậy, muốn bắt nàng phải thay đổi lập trường mà nói... thật là quá khó. Thôi thì "hôm nay có rượu thì hôm nay uống, ngày mai sầu đến thì ngày mai sầu..."

...

Hai hôm sau, Trần Tĩnh Kỳ ăn vận chỉnh tề, theo chân thái giám Quế Lân đi vào trong cung. Trước khi chính thức giảng dạy, theo quy định, hắn và các vị hoàng tử, công chúa - những người sẽ là học trò của mình - phải cùng thực hiện một ít nghi thức. Đầu tiên là tế bái thiên địa, kế đó dâng hương bái lạy đức thánh nhân, sau nữa là làm lễ ra mắt. Suốt quá trình này, Trần Tĩnh Kỳ và các vị hoàng tử, công chúa đều phải mặc lễ phục, dưới sự giám sát của ba vị Đại học sĩ là Nguyễn Chánh, Trần Thừa Ân, Cao Văn Đạt trang nghiêm thực hiện.

Theo như Trần Tĩnh Kỳ được biết thì Nguyễn Chánh và Trần Thừa Ân chính là những người đã, đang và vẫn sẽ tiếp tục giảng dạy cho những đứa con của Hạng đế Lý Uyên. Riêng Cao Văn Đạt, nghe nói trước đây chính hắn là người đã trực tiếp hướng đạo cho Thái tử Lý Long Tích.

Sau khi nhang khói đều đã thắp dâng, các vị hoàng tử, công chúa mới cùng nhau đi đến trước mặt Trần Tĩnh Kỳ để mà bái lạy.

Có tổng cộng sáu người, năm trai một gái. Lớn nhất tên Lý Long Cân, là vị hoàng tử thứ hai mươi mốt, người con thứ hai của Hoàng phi Triệu Phi Yến, năm nay được mười ba tuổi. Nhỏ nhất thì chính là Lý Long Tranh - con gái của cố phi Lương Huệ Anh - người đã mất cách đây tám năm về trước.

Đầu tiên, Trần Tĩnh Kỳ nhìn đến Hoàng tử Lý Long Cân, thì thấy đứa trẻ này trán cao mày kiếm, vóc người anh tuấn, khí chất có thừa, khẳng định là hạng người tâm linh thông tuệ. Song...

"Trong ánh mắt của đứa trẻ này dường như có mấy phần khắc nghiệt, chỉ e lòng dạ cũng không rộng rãi gì."

Trần Tĩnh Kỳ dời đi ánh mắt, cuối cùng dừng ở trên gương mặt non nớt của tiểu công chúa Lý Long Tranh.

"Cô bé này đúng là khả ái."