Chương 170: Hỗn Đản!

Người đăng: Tà Nguyệt Lâu Chủ

  • Ta là nam nhân đầu tiên đã hôn ngươi?

  • Ân...

Thu Nguyệt khẽ gật.

Trần Tĩnh Kỳ lại hỏi:

  • Cũng là nam nhân đầu tiên cùng ngươi thân mật?

Tiếp tục là một cái gật đầu, đầy nhu thuận.

  • Vậy, ngươi có muốn chúng ta "thân mật" hơn không?

Đây là vấn đề rất tế nhị. Thu Nguyệt tuy đã dễ dãi nhưng tốt xấu gì cũng phận nữ nhi, sao có thể thẳng thắn trả lời, bảo rằng "muốn" được. Nàng chỉ dùng ánh mắt, thông qua biểu cảm trên khuôn mặt để truyền đi thông điệp.

Với một kẻ tâm tư nhạy bén như Trần Tĩnh Kỳ, đương nhiên không khó để hiểu ra. Song là... hắn cứ cố tình không hiểu đấy!

  • Thu Nguyệt, ta vẫn chưa nghe ngươi trả lời. Nói đi, ngươi có muốn hay không?

Nếu như ta không muốn thì há lại hẹn ước, xách thân tới để gặp ngươi?

Thu Nguyệt âm thầm sinh bực. Cái tên nam nhân trước mặt rõ ràng đã thừa biết mà còn cố tình gặng hỏi để gây khó dễ cho nàng. Thu Nguyệt nàng thật có xúc động muốn đánh người. Nhất là khi nàng nhìn thấy nụ cười thiếu đứng đắn của hắn.

  • Nào, ngươi mau nói đi. Muốn, hay là không muốn?

Thanh âm mềm mại, mà cử chỉ cũng rất ôn nhu, Trần Tĩnh Kỳ kề miệng vào tai Thu Nguyệt, thổi một luồng nhiệt khí. Song song, bàn tay phải của hắn cũng luồn vào trong ngực áo, tìm đến cặp nhũ phong...

Bộ vị mẫn cảm bị người chiếm hữu, Thu Nguyệt theo phản xạ muốn đưa tay ngăn giữ. Chỉ là một chút phản kháng yếu ớt ấy thì làm sao đủ để cản ngăn Trần Tĩnh Kỳ? Hắn vẫn tiếp tục vân vê, sờ mó...

  • Công tử...

Thu Nguyệt cắn môi, cố để không phát ra thành tiếng. Thân thể nàng đã nóng lên thấy rõ.

  • Sao?

Đợi một lúc vẫn chưa nghe đối phương nói thêm câu gì, Trần Tĩnh Kỳ mới nhẹ nhếch môi, đem bàn tay đang đặt trong áo giai nhân thu hồi.

Thu Nguyệt thở phào, tưởng được buông tha. Nhưng không, nàng sai rồi. Trần Tĩnh Kỳ đâu có dễ dãi như vậy. Phía trên, hắn đích xác đã bỏ, song thay vì rút hẳn về thì bàn tay hắn lại đưa xuống bên dưới, luồn vào trong...

  • Ưm...!

Toàn thân Thu Nguyệt tức thì căng cứng. Những ngón tay ma quỷ kia, chúng khiến nàng...

  • Trần công tử...!

  • Thế nào?

  • Nguyệt nhi...

  • Ta nghe không rõ.

  • M-Muốn... Nguyệt nhi muốn...

Tới lúc này thì Trần Tĩnh Kỳ mới tỏ ra vừa ý, cúi đầu hôn miệng giai nhân.

...

Cỗ xe thỉnh thoảng có rung lắc, nhưng không nhiều. Từ bên trong xe, đôi lúc có truyền ra tiếng nữ nhân rên rỉ, nhưng rất ít.

Cái này cũng không phải do Trần Tĩnh Kỳ biết tiếc ngọc thương hương, Thu Nguyệt giỏi kiềm chế hay vì đang ở ngoài đường, giữa thanh thiên bạch nhật mà hai người bọn họ mới khẽ khàng như vậy. Quá ít động tĩnh, thực ra là bởi hai người bọn họ vẫn còn chưa đi đến cái bước sau cùng kia, vẫn chưa kết nối.

Đối với việc này, Thu Nguyệt thực là bất mãn ghê lắm. Ai đời đã hôn, đã sờ, đã làm đủ thứ, thế mà khi đến bước quan trọng nhất, cần phải làm nhất thì Trần Tĩnh Kỳ lại không chịu làm.

Phải! Là do hắn!

Chính Trần Tĩnh Kỳ hắn đã chủ động tách ra!

Tại sao chứ? Cố tình bỡn cợt, chỉ để cho vui?

Liếc xem ánh mắt u oán, nồng đậm hoài nghi của người đối diện, Trần Tĩnh Kỳ bảo:

  • Ta chợt nhớ bản thân còn có công vụ chưa xử lý, đành hẹn ngươi hôm khác vậy.

  • Nhưng...

  • Sao?

Thu Nguyệt cắn môi, cúi đầu không nói.

Kệ nàng, Trần Tĩnh Kỳ chả buồn truy. Hắn xoay người bước xuống xe, tay không quên cầm lấy chiếc nón để đội lên đầu. Miếng bịt mắt cũng vậy, hiện đã được hắn đeo.

Sắm vai một gã xa phu bần hàn xấu xí, hắn cầm cương thúc ngựa, theo lối cũ trở về.

Một mình trong xe, Thu Nguyệt siết tay vò áo, tâm tình phức tạp khó nói nên lời. Nàng có xúc động muốn khóc. Giữa hai chân cũng đều đã ướt hết rồi a!

"Hỗn đản!"

"Trần Tĩnh Kỳ ngươi là tên hỗn đản!"

Những lời mắng chửi trong âm thầm ấy, Trần Tĩnh Kỳ dĩ nhiên là chẳng thể nào nghe thấy. Bên ngoài, hắn vẫn thong thả đánh xe, hướng khu thành tây đông đúc chạy về.

Xe ngựa không trực tiếp chạy đến Mai Hương Viện mà dừng ở một ngã ba, cách viện Mai Hương một quãng. Lúc Thu Nguyệt bước xuống xe, Trần Tĩnh Kỳ có đưa cho nàng một chiếc hộp nhỏ, trọng lượng chả đáng bao nhiêu.

  • Khi nào về đến Mai Hương Viện hãy mở. Nhưng nhớ là không được mở nó trước mặt người khác.

Thu Nguyệt vươn tay tiếp lấy, miệng chẳng nói năng chi. Có lẽ đối với sự "bỡn cợt" quá đáng của Trần Tĩnh Kỳ, trong lòng nàng vẫn còn ghi hận.

...

Đêm hôm đó, Thu Nguyệt là người đi tắm sau cùng, chỉ một mình chứ không có Lạc Doanh Doanh hay Đông Mai bên cạnh. Đây không phải thói quen, hết thảy đều do cố tình. Chính Thu Nguyệt nàng đã viện lý do.

Đều là tại cái tên "hỗn đản" Trần Tĩnh Kỳ kia cả. Chính hắn đã cố tình trêu chọc, khiêu khích bản năng nhục dục của nàng. Không phải chỉ một mà đến tận hai lần!

Trước là dưới hàng cây dương liễu, bên trong xe ngựa kích tình, còn sau thì chính là chiếc hộp gấm nho nhỏ mà Trần Tĩnh Kỳ hắn đã đưa ở thời điểm hai người chia tách. Còn nhớ, lúc Thu Nguyệt nàng mở hộp ra xem, hai mắt đã phải trợn tròn.

Chứa đựng bên trong hộp là một ít vải lụa mềm màu trắng có thêu những cánh hoa đào. Đây chẳng phải tiết khố của nàng? Đúng cái đã từng bị Trần Tĩnh Kỳ kéo ra, lúc hắn đè nàng ở phòng tắm thuở nọ...

Hắn vẫn giữ. Hắn vậy mà thật giữ. Thu Nguyệt đã khá ngạc nhiên. Nàng vốn tưởng Trần Tĩnh Kỳ sớm đã đem nó vứt bỏ rồi cơ. Bởi với kẻ trí thức, người quân tử, cất giữ nội y của nữ nhân được cho là hành vi không đứng đắn, tổn hại thanh danh.

Không lẽ trong lòng hắn cũng rất để ý nàng?

Nghĩ vậy, bao nhiêu sự buồn bực của Thu Nguyệt liền tan biến. Nàng cầm lên tiết khố, có chút hân hoan nhìn ngắm.

Nhưng rồi rất nhanh sau đó, nét mặt nàng đã liền đông lại. Nàng cảm giác có điều không đúng, bèn nâng cao tiết khố, căng vải ra xem thì phát hiện bên trên tiết khố của mình, chẳng biết tự bao giờ đã có thêm vài dấu vết lạ.

Thu Nguyệt dám chắc đó không phải do mình. Bản thân nàng vốn dĩ là một người rất sạch sẽ.

Rốt cuộc thì nó là thứ gì? Làm sao lại dính trên tiết khố của nàng?

Dạ nghi hoặc, Thu Nguyệt cẩn thận kiểm tra.

Vết tích hãy còn mới, đông lại chưa lâu. Nàng không nghĩ nhiều, theo phản xạ đưa tiết khố lên mũi, khẽ ngửi thì quả thấy có mùi, hơi tanh...

Một lần nữa, đôi mắt Thu Nguyệt mở to. Nàng nghĩ là mình đã đoán ra rồi. Căn cứ vết tích, mùi vị, xâu chuỗi sự việc trước sau, mười quá chín, cái thứ dính trên tiết khố của nàng đây, nó hẳn chính là...

Khuôn mặt Thu Nguyệt đỏ tận mang tai, cơ hồ muốn độn thổ. Nàng đâu có ngờ là Trần Tĩnh Kỳ hắn sẽ... sẽ làm như thế!

Trong đầu nàng lập tức mường tượng ra khung cảnh "kỳ quái" kia, hai tay bất giác di chuyển, một tay đặt lên ngực, tay còn lại thì lần xuống dưới quần...

"Thật độc ác!"

Cao trào qua đi, Thu Nguyệt tự xem lại bộ dáng của mình, liền cắn môi thầm mắng. Nàng cho Trần Tĩnh Kỳ đã cố ý. Hắn làm "bẩn" tiết khố của nàng, hẳn cũng là để trêu chọc, khiến cho nàng phải bứt rứt không yên đi!

Nếu quả y như vậy thì Trần Tĩnh Kỳ hắn đã đạt được mục đích ấy rồi. Kể từ sau khi xem qua tiết khố, dục vọng của nàng lại càng bị đẩy lên cao, khó có thể kềm, trong tâm trí hầu như lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện nam nữ ái ân.

Nàng khao khát...

Đầu tiên là vuốt ve mơn trớn, ra sức khuấy đảo, kích tình trong xe ngựa, sau lại đưa cho chiếc hộp đựng tiết khố đã bị chính hắn làm "bẩn"... Trần Tĩnh Kỳ đã "chơi" nàng như vậy, thử hỏi Thu Nguyệt nàng không oán mà được?