Người đăng: Tà Nguyệt Lâu Chủ
Gần như tức thì, Đông Mai ngẩng đầu lên, biểu cảm như đang muốn hỏi làm sao mà Trần Tĩnh Kỳ lại biết được?
- Hừm...
Đầu bên đây, Trần Tĩnh Kỳ trông thấy dáng vẻ đó của nàng, hé môi cười nhạt.
- Thế nào? Ta có nói sai không?
Đông Mai cắn nhẹ bờ môi, cuối cùng vẫn là khẽ gật.
Đúng vậy, Lạc Doanh Doanh chính là bách hợp. Nàng ta không có cảm xúc với nam nhân, chỉ yêu thích nữ nhân. Bí mật ấy, Đông Mai biết rất rõ.
Sao lại không rõ cho được? Chính bản thân nàng đã "trải nghiệm" qua rồi!
Năm đó, lúc được Lạc Doanh Doanh thu nhận làm tì nữ theo hầu, nàng và Thu Nguyệt đã hân hoan biết bao. Cả hai đã nghĩ ngày tháng sau này sẽ không phải chịu khổ nữa. Nào hay... Ông trời chẳng đoái thương, lại để các nàng bị dày vò...
Khắp cả đế đô này nam nhân ai cũng đều cho Lạc Doanh Doanh là một tài nữ hết sức duyên dáng, vô cùng kiều mị. Hễ phàm những ai đã nghe nàng nói, đã xem nàng đàn thì đều sẽ quyến luyến, si mê, thậm chí suy tôn nàng làm nữ thần ngự trị. Thế nhưng, bọn họ làm sao biết được nữ thần của họ kỳ thực vốn chẳng hề tốt đẹp như vậy. Khác hẳn một trời một vực với dáng vẻ nhu nhuyễn, thướt tha bên ngoài, nội tâm của Lạc Doanh Doanh... rất biến thái.
Nàng ta... Nàng ta rất ưa thích hành hạ người khác!
Còn nhớ, lần đầu tiên của nàng... Đêm hôm đó, mặc cho Đông Mai nàng khóc lóc van xin, bảo rằng không muốn, Lạc Doanh Doanh vẫn cường hành chiếm đoạt. Lạc Doanh Doanh đem quần áo của nàng xé rách, cưỡng hôn nàng, sau đó dùng ngón tay... phá nàng.
Phải, lần đầu tiên của Đông Mai nàng chính là bị ngón tay của Lạc Doanh Doanh lấy đi!
Thu Nguyệt cũng giống như vậy, bị Lạc Doanh cưỡng bức...
Dẫu biết phận nô tì, cả tính mạng đều thuộc về chủ nhân, nhưng cách đối xử như vậy... Đông Mai nàng khó lòng chấp nhận. Lạc Doanh Doanh là kẻ biến thái, nhưng Đông Mai nàng và Thu Nguyệt thì tâm sinh lý vẫn rất bình thường! Các nàng thích nam nhân chứ không phải nữ nhân!
Cho dù nàng và Thu Nguyệt đã cùng Lạc Doanh Doanh chung chạ bao nhiêu lần, và có thêm bao nhiêu lần đi nữa thì thâm tâm như cũ vẫn cứ là bài xích. Đối với các nàng, nữ nhân cùng nữ nhân, như thế rất trái lẽ thường.
Bỏ trốn? Các nàng sao lại chẳng nghĩ qua. Chỉ có điều... trốn không khỏi. Mà, một khi bị người của tổ chức bắt lại, hậu quả sẽ rất thê thảm...
Nét mặt hàm ẩn mấy phần bi thương, Đông Mai nói:
Trần công tử, hôm ấy Thu Nguyệt thật sự không hề có ý xấu, chỉ đơn thuần muốn biết tư vị nam nữ ái ân. Đông Mai và Thu Nguyệt... vốn khác Doanh Doanh cô nương.
Ta đã hiểu.
Trần Tĩnh Kỳ nhẹ gật đầu, tỏ vẻ cảm thông. Tuy nhiên, hắn không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Đông Mai. Theo hắn nghĩ thì hành vi mời gọi, cam nguyện hiến dâng của Thu Nguyệt đêm ấy, ngoài lý do muốn nếm trải tư vị nam nữ hoan ái kia ra thì còn có mục đích khác nữa, thâm sâu hơn nhiều.
"Hừm... Muốn lợi dụng ta sao? Để rồi xem..."
Trong đầu đã lên kế hoạch thôn tính, Trần Tĩnh Kỳ đem cây quạt để xuống bàn, chăm chú nhìn Đông Mai.
- Còn ngươi thì sao?
Câu hỏi không đầu không cuối khiến Đông Mai nhất thời nghi hoặc.
Thu Nguyệt muốn biết tư vị nam nữ ái ân, vậy còn ngươi?
Công tử...
Nói đi.
Đông Mai... Đông Mai vẫn là nữ nhân bình thường.
Trên gương mặt Trần Tĩnh Kỳ vừa sinh tiếu ý. Hắn chuyển mình đứng dậy, đi về phía Đông Mai. Hai thân thể càng lúc càng sát...
- Các ngươi đang làm gì vậy?
Rất đúng lúc, khi Trần Tĩnh Kỳ đang định động thủ thì từ phía bên ngoài, một thanh âm quen thuộc truyền vào.
Viên Hi, nàng đã đến.
"Sớm không đến, muộn không đến lại chọn đúng ngay lúc ta muốn trêu chọc nữ nhân mà đến, Viên Hi này..."
Trần Tĩnh Kỳ thầm bất mãn, nhưng ngoài mặt vẫn nở một nụ cười tươi đáp lại:
- A, Viên Hi ngươi cuối cùng cũng chịu tới!
Trong bộ trường y màu trắng, tóc cài trâm ngọc, Viên Hi đưa chân bước qua ngưỡng cửa. Nàng nhìn Trần Tĩnh Kỳ, rồi nhìn Đông Mai, cuối cùng lại quay lại nhìn Trần Tĩnh Kỳ.
Vừa rồi ngươi tính làm gì đấy?
À, vừa rồi có con bồ hóng bay vào mắt Đông Mai nên ta lại thổi giúp nàng ấy.
Bồ hóng?
Viên Hi liếc mắt ngó sang Đông Mai.
Vị mỹ tì này cũng rất biết phối hợp, lập tức gật đầu:
Dạ phải. Vừa rồi đích xác có con bồ hóng bay vào mắt Đông Mai.
Vậy bây giờ nó đâu?
Ta thổi ra, nó bay mất rồi.
Nói đoạn, Trần Tĩnh Kỳ quay sang hướng Đông Mai phẩy tay, bảo nàng đi chuẩn bị mấy món điểm tâm để mình và Viên Hi dùng.
...
- Thật kỳ lạ.
Viên Hi chắp tay sau mông, vừa đi vừa nhìn ngó chung quanh, nhận xét.
Vọng Nguyệt Các này vẫn rất sạch sẽ tinh tơm, trong không gian lại còn có mùi hương chuyên dùng để xua đuổi côn trùng, như thế nào mà xuất hiện bồ hóng được nhỉ?
Trên đời mọi thứ đều có ngoại lệ.
Trần Tĩnh Kỳ lên tiếng.
Viên Hi hừ khẽ, ánh mắt xem thường:
Cũng phải. Tự cổ chí kim, Viên Hi ta thật chưa từng nghe nói có kẻ nào tu luyện công phu da mặt đạt đến trình độ thượng thừa như nhà ngươi. Trần Tĩnh Kỳ ngươi cũng là một trường hợp hi hữu, nói không chừng còn là độc nhất vô nhị.
Ha ha... Viên Hi, ngươi đề cao phẩm chất của ta quá rồi.
Như vậy là đề cao ngươi?
Viên Hi thực cũng muốn cạn lời rồi. Trong từ điển của Trần Tĩnh Kỳ rõ ràng không hề có hai chữ "liêm sỉ".
"Trường hợp hi hữu", "độc nhất vô nhị", mấy cụm từ này, thực ra Viên Hi chẳng đơn thuần phê phán, có phân nửa là chân tâm nhận xét. Từ trước tới nay, nàng quả chưa bao giờ biết ai giống như Trần Tĩnh Kỳ. Quy tắc, chuẩn mực của thế giới này dường như không áp dụng với hắn. Hắn... rất "khác biệt".
Mà, nói đi cũng phải nói lại. Nếu Trần Tĩnh Kỳ hắn chỉ bình thường như bao người khác, Viên Hi nàng há sẽ lựa chọn?
- Được rồi, ngươi đừng đi đi lại lại nữa, mau qua đây ngồi đi.
Theo lời mời gọi, Viên Hi chuyển thân tiến đến chỗ chiếc bàn.. Không có ghế, bên dưới chỉ đặt sẵn mấy tấm bồ đoàn được bọc lụa đỏ bên ngoài, nàng hạ mông ngồi xuống, cử chỉ rất là ý tứ.
Trần Tĩnh Kỳ, ngươi cười cái gì?
À, không có gì, chỉ là thấy ngươi thú vị.
Viên Hi khẽ nhíu mày:
Ngươi đứng đắn một chút, chúng ta nói chính sự.
Hừm... Được rồi, ngươi nói đi.
Viên Hi để bàn tay phải lên mặt bàn, ngón trỏ gõ một nhịp, hỏi:
Ta nghe ngươi vì vẽ tranh cho Hoàng hậu mà hôn mê bất tỉnh ngay tại phòng riêng?
Chà, Viên Hi ngươi nắm bắt tin tức cũng nhanh thật.
Viên Hi cười khẩy:
- Trần Tĩnh Kỳ ngươi dám nói đã không cố ý lan truyền?
Trần Tĩnh Kỳ cũng không phủ nhận. Hắn đích xác đã cố tình để tin tức lan rộng ra bên ngoài.
Trần Tĩnh Kỳ, chuyện ngươi vì vẽ tranh mà kiệt sức hôn mê, rốt cuộc mấy phần là thật, mấy phần là giả? Ngoài ý muốn hay vốn dĩ cũng nằm trong tính toán của ngươi?
Ngươi nói xem?
Viên Hi lắc đầu, không nói...
...
p/s: Đối với chuyện nữ nhân yêu thích nữ nhân, bản thân Tà không hề thấy phản cảm hay là kì thị gì nhé. Những từ như "biến thái", "trái lẽ thường" đều là quan điểm của nhân vật trong truyện, với tư tưởng phong kiến ngày xưa. Thật ra Tà thích các cặp đôi chị em lắm ^^. Xem truyện, xem phim lesbian mà thấy các chị em đến với nhau... cảm giác rất là hạnh phúc. He he... (Tóm lại, quan điểm của Tà là: nam x nữ, hay nữ x nữ thì đều hết sức bình thường, miễn sao đôi bên tình nguyện, thật lòng yêu thương là được)