Chương 153: Lại Cõng

Người đăng: Tà Nguyệt Lâu Chủ

"Nàng bị thương thật."

Nếu như trước đó còn giữ hoài nghi thì giờ Trần Tĩnh Kỳ đã hoàn toàn tin tưởng. Vết sưng tấy kia không thể nào là ngụy tạo. Chân Triệu Cơ, nó chắc chắn đã bị va đập rất mạnh.

Nhìn giai nhân nhăn nhó xuýt xoa, lòng hắn ít nhiều bất nhẫn, môi hé mở muốn nói lại thôi.

Triệu Cơ là nữ tử thông minh, thấy vậy liền hỏi:

  • Tĩnh Kỳ ngươi có cách gì giúp ta không?

  • Nương nương, Tĩnh Kỳ biết một phương pháp bấm huyệt có thể giúp đánh tan máu bầm, làm giảm cơn đau, chỉ là...

  • Ngươi ngại thất lễ?

Triệu Cơ tiếp lời:

  • Đã là lúc nào rồi. Bỏ đi một chút lễ tiết cũng không chết ai đâu. Huống hồ... tay ngươi phải đâu chưa đụng chạm, mắt phải đâu chưa nhìn.

Cứ thế, dưới sự thúc giục từ Triệu Cơ, Trần Tĩnh Kỳ lại thêm một lần nữa đụng chạm phượng thể của nàng. Lần trước là cõng để chạy mưa, lần này là vì bấm huyệt chữa thương.

Đừng cho là bịa đặt. Hắn thật biết đấy. Nên nhớ, ở trong phủ hắn có một thị nữ rất giỏi khoản này. Phương pháp bấm huyệt của nàng là do tổ tiên đúc kết, hàm chứa tinh túy y thuật Đông Hồ, rất hiệu nghiệm. Chính Bao Bọc Vàng - một vị ngự y có thâm niên - cũng phải gật đầu khen ngợi, muốn học hỏi.

Bản thân Trần Tĩnh Kỳ thì không có ham học như vậy, song, năm dài tháng rộng được Mục Chân ngày đêm chăm sóc, hắn tự nhiên cũng dần nắm được. Với sự am hiểu của mình, hắn tự tin có thể xử lý tốt chút thương tích nho nhỏ này của Triệu Cơ.

  • Nương nương, xin thứ tội.

Trần Tĩnh Kỳ hít nhẹ một hơi, bắt đầu thực hiện các thao tác ấn và day huyệt.

  • Ư...!

  • Nương nương, người ráng chịu đau một chút.

  • Ta... Ta không sao. Ngươi cứ tiếp tục đi.

Triệu Cơ cố nén chịu, bảo.

May mắn, đau đớn đã không kéo dài quá lâu. Sau một hồi ấn ấn day day, Trần Tĩnh Kỳ rốt cuộc cũng thôi. Thay vì ấn, thay vì day, lúc này hắn chuyển sang xoa bóp. Làm như sợ bị nàng hiểu lầm, hắn nói:

  • Sau khi bấm huyệt xong, tiến hành xoa bóp sẽ giúp các cơ thư giãn, cải thiện lưu thông máu và làm thoát lượng nước dư thừa - một trong những nguyên nhân chính gây sưng tấy sau khi bị thương.

  • Ừm.

Triệu Cơ khẽ gật, coi như đồng thuận.

Có được sự đồng ý của nàng, Trần Tĩnh Kỳ mới chính thức an tâm "làm việc". Bằng tất cả vốn liếng đã học hỏi từ Mục Chân, hắn điều khiển mười đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên chân Triệu Cơ. Da thịt trắng nõn, cảm giác mịn màng khiến hắn không nhịn được muốn mân mê thêm mấy lượt. Điều đó vô tình lại "làm khổ" Triệu Cơ.

Nàng đang nhăn mày, đôi môi cũng bất giác mím lại.

Đau?

Không! Là vì khoái hoạt!

Mười ngón tay của Trần Tĩnh Kỳ như có ma lực, chúng mân mê tới đâu là vị trí nơi đó liền thư thái, dễ chịu lạ lùng. Cái cảm giác nhồn nhột, lâng lâng khó tả này...

Bất tri bất giác, bàn chân Triệu Cơ nóng dần lên. Nhưng, nếu chỉ mỗi bên dưới thôi đã đỡ, đằng này, ngay đến phía trên, vùng lân cận, nó cũng bắt đầu nóng...

Cái nóng nhanh chóng lan toả khắp châu thân, chả mấy chốc đã khiến khuôn mặt Triệu Cơ như nhiễm một tầng huyết sắc. Nhịp tim nàng đập nhanh, hơi thở cũng dần gấp...

  • Ực...

Lưỡi khô miệng nóng, cảm giác rất khát, Triệu Cơ theo phản xạ vươn tay cầm lấy vò rượu đặt gần bên, đưa lên miệng uống. Song, đấy lại là hành động sai lầm! Hơi men Nữ Nhi Hồng nào có giúp nàng giải toả, trái lại chỉ càng khiến cho dục hoả tăng cao.

"Dừng lại!", Triệu Cơ muốn thốt lên như thế. Nhưng quái lạ làm sao, lời ra tới miệng rồi nàng lại không thể nói, như cũ vẫn để cho Trần Tĩnh Kỳ mân mê xoa bóp.

Mà, cái gã Trần Tĩnh Kỳ này cũng thật biết chiếm tiện nghi người ta. Rõ ràng người ta chỉ bị thương ở mắt cá chân, tay hắn lại mân mê xoa bóp khắp cả bàn chân, rồi cổ chân... Trước đó không phải còn tỏ ra quân tử, rất khiêm cung thủ lễ? Cớ sao bây giờ...

Kỳ thực thì Triệu Cơ đã hiểu lầm. Cách làm của Trần Tĩnh Kỳ vốn chẳng hề sai. Nên biết thân người là một thể thống nhất, ấn huyệt và xoa bóp đúng cách cả những vùng da thịt lân cận, điều đó rất có ích cho việc trị thương.

Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa Triệu Cơ thiếu Trần Tĩnh Kỳ một lời xin lỗi. Bởi Trần Tĩnh Kỳ quả đúng là đang chiếm tiện nghi của nàng thật. Phương pháp, cách thức thì đúng, nhưng thời gian, số lượt thì đã có "vấn đề"!

Trần Tĩnh Kỳ, hắn quá nhiệt tình đi!

Nếu là một người quân tử, khi thấy cơn đau của Triệu Cơ đã thuyên giảm, thần tình dịu lại thì Trần Tĩnh Kỳ hắn nên dừng tay, chủ động tách ra mới đúng. Câu "nam nữ thụ thụ bất thân", kẻ sĩ như hắn phải biết rõ hơn ai. Ấy vậy mà, thay vì thu tay, hạn chế sự tiếp xúc không quá cần thiết, hắn vẫn tiếp tục mân mê xoa bóp...

Triệu Cơ cắn chặt hàm răng, tận lực muốn khắc chế loại cảm giác vừa khoái hoạt lại bứt rứt khó chịu này. Nhưng, nàng thật là khắc chế không nổi. Nơi hạ thân nàng càng lúc càng nóng, tới độ ẩm ướt...

  • Đủ rồi!

Thanh âm có hơi lớn khiến Trần Tĩnh Kỳ cũng phải giật mình, lập tức thu tay.

  • Nương nương, Tĩnh Kỳ có phải đã lỡ tay?

Ngó xem dáng vẻ "ngây thơ vô tội" của người trước mặt, trong lòng Triệu Cơ không hiểu sao lại muốn sinh khí. Nàng cau mày, cất giọng:

  • Phương pháp bấm huyệt này của ngươi hình như chẳng công hiệu gì mấy. Chân ta như cũ vẫn còn đau.

  • Tĩnh Kỳ tài nghệ không đủ, xin nương nương lượng thứ.

Thứ? Ngươi muốn ta hiểu cho ngươi, thế sao ngươi lại không hiểu cho ta, khiến ta như vậy?

Triệu Cơ chưa chịu bỏ qua, âm thầm lưu giữ. Nữ nhân mà, xấu hổ và tức giận, hai loại tâm tình này thường đi kèm với nhau lắm.

...

Bầu không khí có đôi chút mập mờ khiến Trần Tĩnh Kỳ thiếu hẳn tự nhiên. Ngay lúc cơn mưa vừa tạnh, hắn liền lên tiếng:

  • Nương nương, mưa đã tạnh rồi, để Tĩnh Kỳ chạy ra ngoài gọi Tiểu Thúy.

Trên giường, Triệu Cơ bác ngay:

  • Ta không muốn bị bỏ lại một mình.

  • Vậy...

  • Ngươi đưa ta ra ngoài.

  • Nhưng mà chân của nương nương... Người như vậy làm sao có thể đi được?

  • Ta đâu có nói là muốn ngươi dìu đi.

Không phải dìu? Thế tức là...

  • Cõng ta.

Câu nói làm Trần Tĩnh Kỳ im lặng mấy giây.

Trước đó bởi do mưa rào đổ xuống, cần nhanh chóng tìm chỗ trú mưa nên hắn mới phải cõng Triệu Cơ. Bây giờ, cơn mưa đã tạnh, Triệu Cơ nàng lại muốn hắn cõng tiếp thay vì để hắn chạy ra ngoài gọi người vào trợ giúp, chuyện này... hình như có chút không thoả. Triệu Cơ nàng đâu phải trẻ nhỏ lên ba...

  • Thế nào? Không muốn?

  • Nương nương, "nam nữ thụ thụ bất thân", như vậy e rằng không ổn.

  • Thụ thụ bất thân? Từ nãy giờ ngươi "thân" còn ít?

Trần Tĩnh Kỳ đứng họng. Lời Triệu Cơ quả thật không sai, tính ra thì hắn đã hai lần chạm vào phượng thể, mỗi lần đều tiếp xúc rất nhiều. Thiết nghĩ, trừ Hạng đế Lý Uyên cùng gia quyến ra, Trần Tĩnh Kỳ hắn hẳn là nam nhân đã "thân thiết" với nàng nhất.

Nhưng, nói đi thì cũng phải nói lại, trước đó, sự tiếp xúc phần nhiều bởi do hoàn cảnh, thứ nhất chạy mưa, thứ hai là vì muốn trị thương, có thể thông cảm được. Hiện giờ đâu giống.